Thứ Năm, 3 tháng 9, 2009

Tổ Rỗng-Empty Nest Family

Người ta ví gia đình như một tổ ấm của loài chim. Chim bố, chim mẹ mớm mồi chăm sóc bầy chim non, và đến khi chúng đủ lông đủ cánh, tự lập được chúng sẽ bay đi tạo dựng cho mình cuộc sống mới. Thiếu bầy chim non ríu rít quây quần xung quanh bố mẹ, chiếc tổ trống rỗng. Đó là hình ảnh của những gia đình mà các nhà ngôn ngữ và xã hội học đặt cho một cái tên bóng bẩy: gia đình tổ rỗng (empty nest family).
Hôm qua đi ăn cưới ở Q.10 tình cờ gặp lại anh sau nhiều năm xa cách, nhà báo Trần Kim Sơn, giờ lại còn là nhạc sĩ nữa chứ, hai anh em ngồi nói chuyện mãi mê quên cả ăn toàn uống không, nhắc chuyện ngày xưa rồi ngày nay, anh vẫn còn nhớ khuôn mặt của Ti hồi còn bé, rồi lần qua chuyện của anh, con bé út nhà anh cũng sắp lên đường tìm chử, lại có thêm một gia đình tổ rỗng (hai đứa con song sinh đầu của anh đã mất vì bệnh). Nhìn anh lên trình bày nhạc phẩm mới của mình để tặng cô dâu quê Bến Tre, “Có còn những chuyến phà đêm” tôi thấy nao lòng, dáng thì vẫn ốm ròm như cũ, nhưng tóc thì đã bạc trắng. Lát anh xuống tôi nói những suy nghỉ của mình, anh cười và bảo: bà xã anh nói mơi mốt anh chống gậy đưa cháu ngoại đến trường!
Tối về tự nhiên không ngũ được, câu chuyện với anh làm tôi nhớ con kinh khủng.
Ti yêu thương của bố, hình như đây là lần đầu bố nói lời yêu thương với con nhỉ? Mấy hôm nay trời đổ mưa, đường phố ngập trong làn nước làm bố nhớ tới con rất nhiều. Bốn năm con học cấp 2, là bốn năm mà bố con mình cùng chạy sô hầu như suốt ngày, suốt tuần. Còn nhớ lúc bố đi coi kết quả thi: con đã đậu vào lớp chuyên Anh trường Hồng Bàng, bố đã nhảy lên vì sung sướng, những đứa khác cũng trái tuyến như con, mà muốn vào chỉ lớp thường thôi cũng phải tốn mấy triệu đồng, một món tiền quá lớn đối với bố mẹ vào thời đó. Rồi tới lúc con ra sân bay lên đường đi Sing, nhìn dáng con bé loắt choắt mà đẩy hai cái vali to đùng, lòng bố mẹ quặn thắt, con mới mười bốn tuổi rưởi chứ mấy, chỉ sáu tháng sau con đã báo tin về được học bổng hai năm liền, ha ha con gái bố giỏi giang thật, chắc nhờ nhà nghèo nên con phải nổ lực để bố mẹ đở vất vã, bố đã bảo mà, chỉ cần con học thật giỏi là con đã giúp đở bố me rồi. Thấm thoát đã gần tám năm con đi học xa, trong đó hết hơn bốn năm bố mẹ không được gặp con. Ở Sing, năm còn về được hai lần, từ lúc qua Mỹ tới giờ con chưa về lần nào, vì xa quá, vì tốn tiền nhiều quá, vì sợ phỏng vấn lại nó không cho đi nữa, đành chịu vậy, đành chờ vậy! Nghe nói con tính lấy Master, đành lo vậy!
Đi đám cưới với bố là ông ngoại, ông ngoại làm chủ hôn mà, lúc về ổng nói trỏng: toàn làm chủ hôn cho người ngoài, hổng biết tới bao giờ mới tới cháu mình? Là ngoại có ý nói tới con và chị Bình con cậu Hai đó, hai đứa đều ở bển, đều lâu quá không chịu về nên ngoại nhớ !
Trước đây, vắng tụi con thì còn Bin, Bambi và chị Bi nữa, giờ rủ nhau đi hết nhà toàn mấy người già với nhau, buồn lắm con ơi!
Hà, nói chuyện này hoài biết chừng nào cho hết? giờ bố chỉ mơ con và chị Bình về làm đám cưới một lượt cho ông bà ngoại vui, sẵn dịp tụ hợp lại cái ban nhạc gia đình từ khắp thế giới ( hơi bị nổ, nhưng nghỉ lại cũng đúng chứ, vì chỉ còn thiếu Châu Phi là không có người nhà mình).




“When pigs fly…A reminder to live your dreams, no matter how impossible they may seem”
“ Khi con heo bay, nhắc bạn sống thì hãy cứ ước mơ, dù thế nào đi nữa”



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét