Thứ Năm, 3 tháng 9, 2009

Con xin lỗi mẹ

Những kí ức về tuổi thơ tôi chỉ là Lính và Di chuyển, trong lúc những đứa trẻ khác được sống bình an trong vòng tay bảo bọc của người mẹ, dưới mái nhà êm ấm, thì tôi đã lưu lạc khắp các tỉnh miền Tây, hể lính sư đoàn chuyển quân đến đâu thì tôi cũng dọn theo đến đấy: Sóc Trăng, Bạc Liêu, Long Xuyên, Mỹ Tho, rồi ngược về Rạch Giá, xuống tận Hà Tiên.
         Đơn giản vì mẹ tôi là giáo viên hợp đồng của quân đội, dạy học cho những đứa trẻ, con lính ở trại gia binh, một loại dãy nhà tiền chế lợp tôn, nóng nực và ẩm thấp. Cứ thế tuổi thơ tôi đã trôi theo cùng bọn chúng, nhưng cuộc đời của tôi và chúng thì lại có sự khác biệt, đó là Mẹ tôi ! mẹ tôi có cái lối dạy con rất ư là cổ điển “thương cho roi cho vọt” và tôi đã rất nhiều lần bị đánh bầm tím cã người, có lẽ vì thế mà tôi đã không chửi thề, không đánh lộn như bọn chúng. Trong khi ba bọn chúng đi đánh nhau ngoài mặt trận,  thì mẹ bọn chúng ngồi nhà túm tụm lại để đánh bài tứ sắc, hay tìm vui với những người lính ở hậu cần. Còn bọn chúng thì tha hồ đi rong, quậy phá và làm đủ mọi thứ mà người ta gọi là “quân mất dạy”.
       Còn tôi thì lúc nào cũng phải nhìn chúng chơi từ xa, dù rất thèm thuồng được như chúng, cũng đã có vài lần tôi cùng chúng bắn bi, đánh khăng, những trò mà tôi nghĩ rằng tôi được phép, nhưng không, ranh giới đã được mẹ tôi đặt ra là không thể xâm phạm, do đó một trận đòn tới bến là điều mà tôi phải trả khi dám vượt qua giới hạn.
      Nhưng với chúng thì mẹ tôi lại nhẹ nhàng một cách đáng ngạc nhiên, những lần lên lớp tôi chưa bao giờ nhìn thấy mẹ tôi đánh chúng, mà việc bà thường làm là chỉ xoa đầu, hoặc cho kẹo mỗi khi chúng làm được bài toán khó. Đối với một đứa cứng đầu như tôi(mẹ tôi nói thế) thì điều ấy thật khó chịu, và tôi đã mang nó theo cho tới tận năm tôi hai mươi tuổi. Gia đình của mẹ tôi (bên ngoại) có truyền thống làm giáo viên đã ba đời, cho nên năm ấy mẹ bảo tôi chuẩn bị tham gia khóa 12+2 để học làm thầy giáo, tôi đã từ chối vì không thích, bà đã giận tôi suốt một tuần. Sau đó bà đã bảo tôi là: được con hãy làm nghề gì mà con thích, bởi vì con cũng không hợp với nghề này, thấy mẹ hết giận tôi mới hỏi cái việc mà tôi đã ôm nó suốt nhiều năm liền: tại sao mẹ đánh con trong khi con nghe lời mẹ hơn chúng, con ngoan hơn chúng ?
         Bà đã kí đầu tôi và bảo: bọn chúng là học trò của mẹ, còn con là con của mẹ. Mỗi đối tượng phải có cách giáo dục khác nhau, sau này khi có con, con sẽ hiểu thôi. Vâng giờ tôi đã hiểu lời dạy của mẹ, nhưng tôi chưa bao giờ xin lổi mẹ vì đã hiểu sai về mẹ, có phải tôi là một đứa cứng đầu như lời mẹ nói?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét