Thứ Ba, 22 tháng 9, 2009

Tự Bạch



Sáu tháng là một khoãng thởi gian không dài, nhưng cũng đủ lâu để nhận ra mình đang làm gì? Và mình đang đi về đâu?
Nói thật trong 3 tháng đầu mình chỉ loay hoay trong việc sử dụng thành thạo Multi nên chẳng làm gì được nhiều, toàn là mò mẩm. Thật khốn khổ cho một người không được học hành đàng hoàng, đánh chử thì chỉ bằng 2 ngón tay mà chậm rì. Cái mà học lẹ nhất cũng là cái dở nhất của mình: copy và past. Thật mắc cười khi có người mời làm bạn (invite) thì mình chỉ biết bấm confirm, chứ cũng không biết theo về nhà người ta để cám ơn…Do đó ngày nay thấy friendlist của mình tuy nhiều, nhưng chưa chắc mình đã đi đến từng nhà.
Trong mùa Vu Lan báo hiếu vừa qua mình bị đi chùa để dự lễ xá tội vong nhân và chẩn tế cho người nghèo, mới thấy rằng có quá nhiều người nghèo khổ. Chỉ vài ký gạo, chai dầu ăn, chai nước tương loại rẽ tiền là họ đã mừng lắm rồi. Nhưng cũng có nhiều người có lòng, đi hàng trăm cây số chỉ để giúp cho người nghèo…
Tự vấn lòng mình cảm thấy xấu hổ, vì đã để mất quá nhiều thời gian vào những chuyện không đâu. Tôi không có tham vọng làm hot bloger như những người trẻ bây giờ, nhưng quả thật khi friendlist lên hơn 500 lòng cũng cảm thấy lâng lâng, nhiều khi còn ảo tưởng. Thật đáng xấu hổ vô cùng.
Ngày xưa mình vào Multi cũng do được bạn bè cũ ở Yahoo rủ rê, chứ cũng không nghĩ ngợi chuyện gì sâu xa, hình như mọi chuyện đều tùy duyên vậy. Sau khi đi Bà Rịa dự lễ về thì mình lại nhận được lời mời từ một đứa cháu, biết hiện mình đang thất nghiệp nên rủ làm du lịch với nó, với tư cách đại lý của công ty mà nó đang làm Manager makerting.
Thế là OK thôi, có lẽ chuyện kiếm tiền không bức bách lắm với mình, nhưng tại sao ta không kiếm để giúp những người mà ta gặp ở Bà Rịa, ở chổ cô Tim, ở những vùng sâu vùng xa, nơi mà nói các bạn chưa chắc đã tin, sống chỉ với 100.000 đồng một tháng.
Tại sao ta lại lo fac IP, giấu proxy gì gì đó, chơi mà cứ mãi rúm thì chán chết, mà nói thật với các bạn tôi chưa bao giờ làm những chuyện đó, có thể quan điểm của cá nhân tôi có thể khác với nhà cầm quyền vì những hình ảnh đập vào mắt mỗi ngày. Nhưng nói thì được gì? Thà làm cho những người nghèo bớt đi chút khổ đau, làm cho họ có được nụ cười dù chỉ trong chốc lát còn hơn.

Tôi không từ bỏ cuộc chơi, nhưng từ nay nó sẽ mang một ý nghĩa khác, không cao đạo rao giảng mà chỉ làm những điều mình và gia đình cảm thấy hạnh phúc. Mong rằng các bạn, tất cả các bạn của tôi sẽ ủng hộ và hiểu cho tôi.