Thứ Bảy, 11 tháng 12, 2010

Giấc mơ của tôi



                       

Đọc Kính vạn hoa của nhà văn Nguyễn Nhật Ánh bất giác tôi lại nhớ tới Dzũng Đa Kao, Bồn Lừa, thằng Côn, con Thúy….và tôi lại mơ giấc: Mơ thành người Quang Trung.
 Vì sao người ta không đưa tác phẫm của Duyên Anh vào chương trình học Văn của bậc phổ thông trung học nhỉ? Những tác phẫm của ông ấy đã làm say đắm hàng triệu trái tim, làm cho ta trong phút chốc bỗng lớn lên, vươn vai Phù Đỗng không còn tự ti trước những gả khổng lồ xung quanh.
 Từ sau 1975 cho tới nay, tôi chưa được xem tác phẫm nào của một tác giả VN mà đem lại cho người xem sự xúc động, tự hào mình là người Việt. Rất thân quen, gần gủi chứ không sáo rỗng, giáo điều, không anh hùng kiểu đọc vài dòng đã chán!
 Và tôi đã hiểu điều ấy tại sao khi đọc được dòng comment ngắn ngủi: “chú ấy cung cấp đường link phản động” nơi nhà một người bạn.
 Khi mọi tư tưởng, lời nói phản ứng lại với nhửng sai phạm của chế độ, đều được tự động quy chụp là phản động thì chổ đó không có tự do, không có mơ mộng bay bỗng và đương nhiên không có tiến bộ.
 Viết tới đây tôi lại nhớ tới một chuyện cách đây không lâu. Khi tranh luận với một cô bé người miền Bắc và đang học đại học ở Pháp về chuyện giáo dục giửa 2 miền . Cô ấy bảo tôi là người kì thị Nam Bắc. Thật ra khi cô ấy nói như vậy thì cũng chính cô đã thừa nhận mình mới là người phân biệt vùng miền. Vì khi tranh luận thì chúng ta cần đưa ra những luận điễm để chứng minh, chứ không vì một ý nhỏ mà làm lớn chuyện.
 Đây cũng chính là cách giáo dục giửa hai miền, khi một cái đầu bị nhồi nhét những định kiến thì thật khó mà thay đổi được họ. Và chính bản thân họ cũng bị thiệt vì chuyện nầy. Họ khó mà cách tân để theo kịp tình hình không những của đất nước mà còn ở bình diện thế giới.
 Vì sao tôi cảm được cái hay, cái sâu lắng của những: Đôi mắt mang hình viên đạn, Người mẹ Bàn Cờ, Thuyền và Biễn..v.v….v.v mà họ thì không hiểu ở tôi điều ngược lại? Nói như thế thì cũng chưa đúng lắm vì cũng có người hiểu được ấy chứ. Nhưng thật lòng mà nói họ ít quá. Như hôm qua chúng ta vừa đọc: 35 năm quá dài của nhà văn Dạ Ngân. Để rồi khi đọc xong chúng ta lại cảm nhận giửa người Việt với nhau mà sao khó gần nhau quá như vậy.