Thứ Năm, 3 tháng 9, 2009

Nắng's và Nàng......

Hắn đã không tin vào mắt của mình khi nhìn thấy nàng, và cơn đau lại đến ,cơn đau nửa đầu đã nhiều năm hành hạ hắn…như một ánh chớp của số phận hắn chợt chìm vào trong quá khứ…


Dì nói con nghe, để cho em nó đi thì nó mới có tương lai ,vả lại không lẻ cả nhà đi hết mà để nó lại một mình ? mà tụi con đều còn nhỏ cả làm sao mà gia đình có thể yên tâm ? thôi con về đi để lát ba nó về tới còn lớn chuyện nửa.


Hồi đó khi lớp trưởng thông báo tập văn nghệ ,hắn còn tính trốn nữa chú ,hắn có biết hát hò gì đâu ?cho tới khi gặp nàng trong buổi tập ,hắn đã yêu từ cái nhìn đầu tiên, nàng như hiện thân của một thiên thần ,một mùa thu tóc ngắn của riêng hắn.


Trong trường hầu như có rất nhiều người theo đuổi nàng , từ mấy anh lớn lớp 12…cho đến tụi hắn và cả mấy lớp nhỏ hơn, riêng lớp hắn có 3 người ,tuy học sau nàng một lớp nhưng 2 người kia đều lớn tuổi hơn nàng chỉ có hắn là nhỏ hơn nàng một tuổi .


Cả 3 đứa đều thân nhau và cùng thỏa thuận là cạnh tranh công bằng. Nói vậy thôi chứ hắn là người thiệt thòi nhất vì trên đường về từ trường tới nhà thì hắn xuống trước nhất rồi mới tới nàng ,2 gã kia xuống sau cùng .Cho tới buổi diễn văn nghệ hè năm ấy vì diễn xong là nghỉ học sẻ xa nàng những 3 tháng nên hắn quyết định sẻ theo nàng đến nhà cho biết. Trời cũng chiều lòng người ,trong lúc hai người bạn hắn còn đang lo dọn dẹp sân khấu thì nàng ra về…


Hắn lẳng lặng bám theo ,khi xe đò qua khỏi điểm mà hắn hay xuống xe ,hắn thoáng thấy nàng mỉm cười ,không biết có phải không vì hắn đâu có dám nhìn thẳng vào nàng bao giờ …Cho đến khi nàng xuống xe hắn cũng không dám xuống liền vì sợ nàng thấy, cũng may là khi hắn vừa nhảy xuống còn kịp nhìn thấy nàng vừa rẻ vào trong hẻm .Hắn lẳng lặng theo sau chứ cũng không nghỉ ra là mình sẽ làm gì…vừa đi vừa mãi suy nghỉ đến khi sực tỉnh thì hắn đã thấy nàng hiện ra trước mắt ,đỏ mặt không biết nói gì hết một lúc hắn mới lắp ba lắp bắp :chào chị …cũng may nàng không để ý mà chỉ nói nhỏ: anh về đi chủ nhật rảnh 7 giờ đến nhà thờ Xóm Mới gặp em.


Từ đó cho đến khi về tới nhà hắn như ở trên mây,hắn cũng không nhớ là mình đã nói gì với nàng lúc đó…chỉ biết là tim hắn đập dử dội ,hắn bước đi mà như bay trên không trung.


Ba năm liền bậc tiểu học hắn luôn nằm trong top 5 ,bởi thế mới có lời xì xầm “con giáo viên mà lị”.Cho tới khi hắn đậu thủ khoa trong kỳ thi tuyển vào trường LTK là trường nổi tiếng của tỉnh Gia Định thời kỳ đó thì thiên hạ mới chịu thôi.Nói cho cùng thì nhờ vậy mà khi vào trường là hắn đã nổi tiếng rồi. Và chỉ có lý do này mới có thể lý giải được vì sao nàng chọn hắn.


----------------------------------------------------------------------------------------------






Trong suốt thời gian ấy hắn vô cùng hạnh phúc ,chủ nhật nào hắn cũng đi nhà thờ với nàng , và điều làm hắn thích nhất là khi cha xứ bảo:”Các con hảy chúc bình an cho nhau “.Hồi đó nhà thờ không cho phép nam nử ngồi chung do đó khi chúc bình an hắn lại được nhìn thấy nàng xinh đẹp và vô cùng thánh thiện .


Và trong suốt mười mấy năm trời hắn vẫn đi nhà thờ dù không có nàng ,đi để được chúc bình an. Để hoài vọng một mối tình.






Trong đầu hắn hình như không có hai chử thần tượng, từ trước tới giờ hắn chỉ yêu thích có hai người,đó là nhà văn Duyên Anh và ca sĩ Ngọc Lan. Hắn yêu thích Duyên Anh vì ông đã làm cho hắn bay bổng,làm thăng hoa những xúc cảm của hắn và những nhân vật của ông như Chương còm…Bồn lừa..con Thúy ..thằng Vũ…đã đi cùng với hắn suốt cuộc đời mình.


Còn ca sĩ Ngọc Lan thì đơn giản là vì nàng chính là mối tình đầu của hắn năm hắn mới mười lăm tuổi ,chia tay nhau từ rất lâu rồi nhưng nàng vẫn ngự trị trong tim hắn như một vết mực không phai. Cho đến giờ này mà hắn vẫn còn giử thói quen đi nhà thờ mỗi chủ nhật dù không hề có đạo ,giống như ngày trước đi với nàng và mỗi khi chúc bình an cho nhau thì hai người lại nhìn nhau thắm thiết. Giờ chỉ còn mình hắn nhưng không sao ,vì mỗi khi Cha bảo các con hãy chúc bình an cho nhau thì cũng là lúc mà hắn đón nhận những lời chúc bình an từ mọi phía. Và chính vì điều đó đã làm cho mọi nổi đau của hắn chợt tan biến.


Cho đến khi hắn gặp nàng trên mạng ,nói cho đúng hơn là hình của nàng đang làm Avatar của một bloger có tên là Nắng’S . Tình yêu đã làm cho hắn trở nên mụ mị,tất cả với hắn hình như đều là ảo ảnh:


Em như một nụ hồng cầu mong chẳng lạnh lùng,


Em như một ngày mộng mà ta hằng ngại ngùng,


Sẽ ru ta nghìn nhớ một ngày thoáng mây đưa,


Chuyện tình đã như mơ ….


Em như giọt rượu nồng dìu ta vào cuộc mộng


Em như vạt lụa đào quyện ta lời thì thào,


Sẽ qua đi ngày tháng tình rồi cũng xa xưa,


Buồn….


Cuộc tình ngỡ đã xa xưa ,đã xanh xao từ thuở nào,


Chợt người đến với tim ta xóa tan đi một mãnh đời,


Cuộc tình quý giá mong manh.


Có chơi vơi ngược dòng đời.


Nghìn trùng dòng sông có vui


Ôi sao người miệt mài ngày vui nào còn dài,


Ta ưu phiền từng ngày vội chôn cuộc tình gầy.


Chết đi bao lời nói,


Rừng nào có sa mưa ,tình nào có như thơ


Sao chưa gặp một lần mà nghe tình thật gần,


Xin cho được một lần gọi tên người thì thầm,


Có qua đi ngày tháng,trả lại thoáng mây bay


Buồn…


Có qua đi ngày tháng ,trả lại thoáng mây bay


Buồn…


Hắn chỉ nhận ra nàng là người yêu của hắn chứ hắn không hề đễ ý là nàng hay nói cho đúng là hình của nàng quá trẻ so với hắn., tội nghiệp hắn không chịu thừa nhận là nàng đã mất tám năm rồi ,và ngay cả những tấm ảnh mà hắn có được do bạn hắn từ Mỹ gửi về hắn cũng không chịu nhận đó là nàng. Đối với hắn nàng mãi mãi vẫn như xưa,hệt như Avatar của Nắng’S. Tất cả những gì về nàng đều đóng băng từ thuở ấy.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét