Cách đây mấy năm tôi có thuê một cái nhà ở cuối đường Pasteur, trong hẻm, phía sau Phở Hòa, Phở Ngân.
Tận cùng của đường Pasteur là ngã ba: đường Trần Quốc Toản cắt Pasteur.
Trần Quốc Toản là đường một chiều. Đi hết Pasteur, tới Trần Quốc Toản là phải quẹo tay trái để đi ra Nam Kỳ.
Của đáng tội, nếu quẹo tay phải, đi ngược chiều vài chục mét, thì lại
ra Huỳnh Tịnh Của, và cố đi một chiều một đoạn ngắn nữa, là ra Hai Bà
Trưng. Nên khúc đấy, dù có biển một chiều, nhưng nhân dân vẫn đi như là
hai chiều vậy.
Gần cái ngã ba ấy có một đại lý bia. Đại lý bia có một cái sân. Dân
nhậu quen vẫn tới đó ngồi làm vài chai mặc dù chỗ đấy gần như không có
mồi nhậu. Tôi thường hẹn bạn bè ngồi đấy.
Có lần uống cũng quay quay, tôi và bạn gái tôi lững thững đi bộ về.
Thấy các anh cảnh sát giao thông đứng tụt vào sâu trong khúc một chiều
Trần Quốc Toản. Các xe máy vô tư quẹo phải đi vào khúc một chiều như mọi
ngày, và liên tục rơi vào tay các anh công an.
Thế là tôi và bạn gái, đứng ngay dưới cái biển một chiều nơi ngã ba,
liên tục vẫy tay bắt các xe ngược chiều quay đầu đi đường khác. Thoát
nạn bao xe hehe. Vẫy mãi phát mệt. Đến khi có một em bé gái thấy trò cứu
hộ một chiều hay quá, chạy tới tham gia, hai chúng tôi mới yên tâm đi
về căn gác nhỏ.
Lúc tỉnh, đi đường thấy thằng nào đi sai luật giao thông, chỉ muốn
công an giao thông bắt quách đi cho rồi. Thế mà lúc say lại loay hoay
vẫy tay báo hiệu công an cho họ thoát.
Tinh thần pháp quyền của công dân tôi, lúc tỉnh lúc say, hay ho vậy đấy.
http://5xublog.org/2012/11/26/phap-quyen-luc-tinh-luc-say/