Thứ Năm, 3 tháng 9, 2009

Quê Ngoại


       Năm 75 giải phóng SG hắn cùng người anh họ và người cậu về quê ngoại ở Cái Vồn đễ sinh sống, cậu hắn có vốn nên dựng một mái nhà và mở tiệm bán chạp phô cho bà con hàng xóm. Ba người đàn ông cùng ở chung một mái nhà, không đàn bà, cũng xong, đàn ông cũng biết rữa chén, giặt đồ vậy. Tiền hồi đó quả là khó tìm, nhưng đồ ăn thì rất dễ kiếm, chỉ cần xách chài ra sông  quăng vài ba cái là cá tôm ăn không hết
              Nhưng quê nhà cũng không dung dưỡng nỗi họ, cho tới một ngày thằng con của người tá điền, người mà ngoại hắn đã tin tưởng giao hết ruộng vườn khi bà ra Cần thơ để chạy trốn chiến tranh. Nó cũng trạc tuỗi hắn, nó cầm cây phãng phát cỏ vạch một đường giửa hai ngôi mộ ông bà cố của hắn và nói : một nữa miếng vườn này thuộc về nó.
          Ha ! miếng vườn hương hỏa có lớn cho cam, chỉ khoãng một công đất, ruộng thì nhà nó đã lấy hết giờ chỉ còn miếng vườn nó cũng đòi chia phân nữa, vậy là đã rỏ họ không muốn sự hiện diện của dòng họ hắn ở đó, chính tại mãnh đất quê hương mà ngoại hắn đã gầy dựng trong suốt ba muoi nam ! Hành trình về lại quê nhà của hắn đã kết thúc như vậy chỉ sau có hơn ba tháng.
        Mãi đến mười mấy năm sau khi có dịp về chơi thăm người chị bà con xa hắn mới biết cái thằng mà ngày xưa đã cầm cái phãng rạch đôi miếng vườn nhà ngoại hắn đã chết, hắn chết vì rượu, chết trẻ để lại  người vợ và mấy đứa con nheo nhóc. Còn người mà nó đã dựa vào để đuổi mấy cậu cháu của hắn thì đang ở tù vì tham ô, thì ra ông trời cũng có mắt đấy chớ. Nhưng nói cho cùng thì gia đình của hắn,dòng họ của hắn cũng vẫn thiệt thòi vì nhà cửa ruộng vườn của ông bà để lại đều mất trắng và cậu hắn đã phải bỏ tiền ra để mua lại vuông đất có hai ngôi mộ của ông bà cố của hắn, khoãng hai chục mét vuông.
         Từ đó trở đi hắn không còn quê nữa, về quê mà không có người thân thì cũng như không ? cũng như việt kiều mà không còn bà con trong nước thì họ sẽ ít về lắm, hắn không phải việt kiều, cũng không phải việt cộng, hắn cứ lơ lững như thế, chẳng vui  cũng chẳng buồn, trái tim hắn hình như đã xơ cứng, con người mà không có quá khứ, cũng không có tương lai thì thật là vô vị .
          Mãi cho đến khi hắn gặp sếp của hắn trong một bữa họp giao ban ngành giao thông vận tải, nguyên hắn là thư kí quèn được giao nhiệm vụ ghi chép nội dung cuộc họp. Lúc sếp hắn nói đến chổ: Tây Tạng là của trung quốc, Mông cổ cũng là của trung quốc, đó là mặc định, xe buýt cũng vậy: xe buýt là của nhân dân do đó nhân dân có trách nhiệm phải đi xe buýt. Lúc đó đang mơ mơ màng màng hắn dại dột vổ tay bồm bộp. Sau buổi họp hắn được lệnh đến gặp sếp ,đến phòng của sếp mà trong lòng hắn cảm thấy bất an, không biết có bị sếp  mắng không ?
       Thưa giám đốc sếp gọi em ?  Sếp của hắn đã không la mắng hắn mà còn cho hắn lên chức trợ lý giám đốc chuyên trách về xe buýt và giao hắn nhiệm vụ phải làm sao cho xe buýt phải đầy người đi. Ôi một nhiệm vụ mà 5,6 năm cả sở của hắn đều không hoàn thành, nào là khuyến mãi hạ giá, khi đi xe buýt còn được ân cần thăm hỏi, xe buýt nào cũng mở máy lạnh tối đa để phục vụ thượng đế, ấy vậy mà xe vẫn cứ vắng bóng thượng đế. Giờ sắp sửa lên giá lại không cho quãng cáo để tăng doanh thu . Mặt hắn dần tái lại, như đọc được ý nghĩ  trong đầu hắn sếp khoan thai bảo chú mày đừng có lo giờ anh đã có ý tưởng chú mày chỉ cần về viết ra thành bản kế hoạch là xong.
        Thế đấy cuộc đời hắn đã sang trang từ đấy, chỉ cần vổ tay đúng lúc hắn đã lên hương ngoài mong đợi. Anh hai Ẩu chẳng phải đã nói sao: chú mày theo tao là công thành danh toại, à quên hắn quên nói cho mọi người sếp của hắn là Hai Ẩu, trước đây dể gì hắn dám gọi là anh hai, nhưng từ khi sếp để ý tới hắn thì lúc nào hắn  một cũng anh hai, hai cũng anh hai.Từ đó bắt đầu hắn ngó lên, chỉ khi trước mặt sếp hắn mới ngó xuống mà thôi.
         Theo kế hoạch của sếp hắn đến gặp một người, người này có cái mật danh nghe hết sức rùng rợn “Sát thủ mang đôi dép mũ” nghe nói người này là một nhà báo chuyên trang hình sự,  tại nhà của sát thủ,  kế hoạch đã được vạch ra hết sức kỷ lưỡng. Kế hoạch 26-3  mật danh là “Khủng bố thượng đế” (chinh vao ngay nay mot tay sat thu da can chet 3 mang nguoi)
          Thành công ngoài sức tưởng tượng, chỉ một tuần sau khi thực hiện tất cã các tuyến xe buýt đều đông nghẹt dù xe không mở máy lạnh, lên xe mà lơ mơ là bị quát, giá xe tăng gấp đôi, lúc nào cũng trể giờ. Coi như khách hàng không còn là thượng đế nữa ,nhưng họ vẫn cứ ngoan ngoãn lên xe buýt hằng ngày .
      “Chỉ có đi xe bết là không chết” đấy là câu slogan của gã sát thủ mang đôi dép mũ nghỉ ra, và đấy cũng là điểm nút của sự thành công trong kế hoạch của sếp Hai Ẩu. Quả đúng là một thiên tài!
  
        Và có một điều sau này hắn mới biết vợ của anh Hai ẩu là người chị bà con xa của hắn ở quê ngoại. Vậy là quê hương cũng đâu đến nỗi bỏ rơi hắn như hắn tưởng? Thượng đế công bằng lắm ,nghỉ tới đó hắn phát hoảng khi nhớ tới cái vụ xe bết .Và người ta đã rất ngạc nhiên khi thấy hắn làm đơn xin nghỉ việc.
      Update: moi hom qua lai co them mot nguoi troi mua bi dien giat chua chet the la bus ta tro toi cho nuoc vang  len,bi giat tiep the la die !
     Sorry vi tu nhien thang Unikey khong chiu lam viec danh phai khong bo dau.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét