Thứ Hai, 31 tháng 1, 2011

Khi tớ là thợ chộp

Tớ không phải là người hay phe phang những chuyện mình làm, nhưng bửa nay làm một bửa thử xem có ép phê gì không! Theo như một anh bạn nặc danh đã comment: có dám bỏ ra mấy ngàn làm từ thiện không mà nói! Trong entry về Huỳnh Tiểu Hương, mặc dù entry nầy tớ chỉ copy từ một người bạn. Xin các bạn xem đây như là một entry thay lời muốn nói. Cám ơn.
https://picasaweb.google.com/116386356528487685251/HaiChuyenILamTuThienCuoiNam#

Chủ Nhật, 16 tháng 1, 2011

Tản mạn ngày cuối năm,


 
 

Hình như đã lâu lắm rồi tui không có đọc báo Xuân, dù rằng lúc nào trong nhà cũng có 5,7 tờ các loại (mình làm nghề bán báo mà), dù rằng đó là tờ báo mà ngày thường mình hay đọc. Có lẽ do ngày tết có nhiều chuyện phải lo, phải suy tính. Từ sắm sửa cho sấp nhỏ, cho tới quà biếu cho Nội Ngoại. Rồi còn dọn dẹp nhà cửa, tổng vệ sinh, giống như là một cuộc chiến vậy. Thế thì còn giờ đâu mà xem, rồi ba ngày Tết thì không mắc tiếp khách cũng lo đi chúc Tết, thế là cũng hổng có thời gian mà đọc nốt. Rồi thời gian qua đi, hết Tết thế là lại vào guồng, quay cuồng với cuộc sống mà quên luôn mấy tờ báo Xuân giờ đã nhăn nheo rúm ró.
Năm nay thì lại khác hẳn, mới tuần đầu của tháng Chạp mà đã rãnh rang quá chừng, có lẽ do cái dãy lô cốt nằm chình ình trước nhà gây ra, báo nào cũng ế do người ta nếu không đi đường khác mà tránh thì cũng lo cướp đường mà chạy không thôi nó kẹt xe thấy mụ nội.


Ngồi không hổng biết làm gì, sẳn mấy tờ báo Xuân trước mặt quơ đại một tờ ngồi coi cho đở buồn, trúng ngay tờ Sài Gòn Tiếp Thị mà thường ngày mình hay coi, cái nầy chắc do thói quen há. Thú thật đọc tờ báo Xuân quả là có chổ khác với ngày thường, không có tin nóng, không có tin thời sự chính trị căng thẳng, không có scandal. Mà lại đăng mấy bài của mấy nhà tư tưởng không hà, nên cũng thấy cuốn hút. Cuốn hút tới nỗi bà xã bả biểu: anh làm cái gì mà mặt anh nó ngộ vậy?
Thì ra lúc đó mình đang đọc bài: “Những mảnh nhớ cũ” của cô Tư Cà Mau. Đọc một hồi nó thấm thấy tía thấy má luôn, những ký ức vụn vặt ngày xưa tự nhiên hiện về:
“Giờ nhớ những người cũ bổng nhớ luôn nghề cũ, phát hiện ra hồi ấy chắc nghèo lắm, nên thứ gì cũng vá. Nên có mấy ông hành nghề vá nồi niêu xoong chảo, vá lu khạp, vá dép, vá giày…Nên bà Ngoại thỉnh thoảng lại kêu tôi đón chừng ông Ba, ông Bẩy, ông Mười Một để vá vài món trong nhà, đã rách. Đến nỗi cái chum da bò mà cũng vá thì nghèo thiệt, xưa tôi không nhận ra nỗi ấy vì cả xóm ai cũng giống ai, cũng mái là và áo vải.”
Trời ơi tôi còn thê thảm hơn cô Tư nữa đó, vì trong cái xóm nhà tui ở dưới quê ngày xưa, chỉ có nhà tui mái lá. Còn chuyện vá dép thì y chang, nhưng nhà tui thì hổng có kiu ai tại tía tui làm được, cũng y như cô nói:
“Bằng một cách rất tầm thường: lấy que sắt vùi vào cái lon sữa bò chứa một cục than cháy thiu thiu le lói, anh cắt miếng mủ đắp lên chổ dép đứt rồi dùng sức nóng của que làm miếng mủ tan chảy ra đắp lành một vết thương…”
Rồi cũng có lúc tui vừa đọc vừa cười một mình, như lúc đọc cái bài “Hai” của bạn Kwan. He he he, tui cười vì hổng phải thấy mình giống ảnh ngồi chờ vợ đi chợ Tết. Đi chợ nha chớ hổng phải đi siêu thị:
“ Hai! Có thịt ngon nè con!
Hai! Lấy bó laydơn dùm con đi.
Hai! Có bưởi ngon nè Hai?
Tui đâu có được ngồi chễm chệ trên xe mà chờ vợ, mà Hai là tui á, tui là nhân vật chính của bạn Kwan á, vì ở nhà thì tui có sở thích đi chợ, để được lựa chọn món mà mình yêu thích, để được trả giá và nhớ lại cái cảm xúc ngày xưa khi mẹ dẫn đi chợ lần đầu và mình thì cầm cái giỏ nhựa lỏn tỏn theo sau.
Mà công nhận ông nầy ổng hay thiệt, chỉ có đưa vợ đi chợ Tết mà dìa cũng có chuyện nói, có lớp có lang làm người xem mê mẩn. Nghĩ tới nghĩ lui hổng biết sao ngày xưa mình hổng chọn nghề nhà văn mà lại chọn cái nghề bán báo hả trời!
Bán tờ bóng đá đi anh Hai!
 Dạ có ngay….

Thứ Bảy, 15 tháng 1, 2011

Xe đạp ơi ký sự - 3/ Những khoảnh khắc trong góc phố


                                                   

Có một hôm khi chạy tới một ngã tư lớn thì bị kẹt xe nên hắn mới rẽ vào một con hẻm để tránh. Con hẻm khá lớn, đủ cho 2 xe ô tô chạy ngược chiều nhau, nhà cửa khá khang trang, sạch đẹp. Chứng tỏ đây không phải là góc phố của những người lao động.

 Vừa rẽ vào được một đoạn thì hắn nghe tiếng bô xe nỗ lớn, tiếng xiết ga, và nhiều tiếng động hỗn loạn khác nữa. Thì ra là một vụ cướp giật, và bọn xấu đã bị cư dân trong hẻm ùa ra bắt được. Hai tên cướp cạn đi trên một chiếc wave tầu, đang lùng nhùng dưới gót chân và cã nắm đấm của những cư dân nọ.

Mới năm phút trước họ là những thị dân anh hùng khi đã bắt được bọn xấu, và chỉ năm phút sau họ đang là những tội đồ trong mắt tôi khi nhìn thấy những gì đang diễn ra. Cã nhóm người hung hãn đang đánh đập một cách căm thù hai thằng nhóc cở 17, 18 tuổi, thậm chí bạo lực đã được kích hoạt đến độ mấy đứa bé chỉ 12, 13, tuổi cũng xúm vào đánh đá.

Tất cã diễn ra như một đoạn phim ngắn, từ từ lướt qua trong chương trình truyền hình thực tế sống động và nhạy cảm. Và khi xem xong, hắn tự hỏi: điều gì đang xãy ra vậy?

 Kết…

Trở giấc lần đầu, đêm Sài Gòn thật bình yên. Lần thứ hai, dậy chuẩn bị cho một ngày làm việc mới. Trời vẫn còn tối đen, ngoài đường cũng chỉ có mấy người mua bán nhỏ đi lấy hàng ở chợ đầu mối về, phóng nhanh cho kịp buổi chợ.
 Không khí se lạnh của buổi đông sớm làm tôi rùng mình, pha vội ấm trà bắc, ngồi nhâm nhi chờ sáng. Trong lúc nhàn nhã, bất giác luồng suy nghĩ lại đưa tôi về với những hiện tượng mà chỉ mới xuất hiện mấy ngày nay.
Không biết vì sao gần đây tôi hay nghe văng vẳng bên tai, rất nhiều tiếng lạ, nhất là mỗi khi dừng xe khi đèn đỏ. Như hôm qua, lúc dừng ở giao lộ Ba Tháng Hai – Lý Thường Kiệt. Trong lúc chờ đèn có một em chân dài đi bộ băng ngang vạch trắng, phải nói là cô bé trông cực kỳ hấp dẫn với áo thun và quần sort không thể ngắn hơn, bộ ngực thì vun tràn như muốn bơi ra ngoài không gian.
Lúc đó bỗng tai tôi nghe đồng loạt tiếng của rất nhiều người:
-          Wow, nhìn ác chiến quá đi mất…
-          Ực ực, quá đã!
-          Ối giời ôi sao chân em dài thế..
-          Đ.m vú to không thua con Thũy tép nhỉ?
Tới đây thì tôi bất giác quay lại nhìn xem ai vừa nói, thì tịnh không thấy một ai mở miệng, hay có vẻ gì là vừa nói cả. Sao kỳ thế nhỉ, chẳng lẻ là mình suy nghĩ vẩn vơ à…..Vì thật tình, vào giờ cao điểm buổi sáng, lúc mọi người đang trên đường tới sở làm, ai nấy đều ăn mặc lịch sự gọn gàng, mặt mày thì nghiêm nghị. Chậc chậc, vậy thì ai nói nhỉ? Mình vừa nghe ồn cả cái lỗ tai cơ mà!
Bực mình thật, nhưng tới giao lộ phía trước thì tôi đã hiểu ra là ai nói. Khi vừa dừng ờ cột đèn tín hiệu thì một em teen phóng ù sang bên trái, suýt nữa là đâm phải một anh chành bệ vệ đi cái SH đỏ lòm, rỏ ràng mình chẳng thấy anh chàng mở miệng, nhưng tai mình thì nghe rỏ từng tiếng một: ơ cái con đĩ nầy, mày muốn chết à!
 Quái chẳng lẻ mình nghe được suy nghĩ của người khác?
Vâng chính xác là như thế, và từ bấy đến giờ trong đầu tôi không bao giờ còn sự tỉnh lặng được nữa khi đi xe đạp, chỉ khi nào xe đạp ơi thôi mới lạ! Để làm lại cuộc đời tôi chỉ còn một cách duy nhất là giả từ xe đạp ơi, giả từ luôn những thông tin hè phố, những vụn vặt của một thành phố không bao giờ yên tỉnh…

Chủ Nhật, 9 tháng 1, 2011

Xe đạp ơi ký sự


2/ Con đường Văn Hóa

Cái ấn tượng tiếp theo của hắn lại xuất phát từ một cơ duyên, nó đến từ con đường Văn Hóa. Nơi có đến 90% người qua lại là dân trí thức. Vâng nói như thế không quá chút nào đâu ạ, vì rằng trên một đoạn đường ngắn chỉ độ 1 km mà lại có đến 2 trường trung học chuyên là trường Lê Hồng Phong và trường Phổ Thông Năng Khiếu. Lại còn thêm 2 trường đại học danh giá là trường Đại học Sư Phạm và trường Đại học Khoa Học Tự Nhiên. Vâng đó chính là con đường Nguyễn văn Cừ, nhờ tên ông mà con đường ngắn nầy lại có phước nên ôm toàn những con người cừ khôi.

Vì đoạn nầy ngắn lại rợp bóng mát nên mới đầu hắn rất thích thú khi cho xế của mình tiến vào khu vực, ngay lập tức hắn bị một cú nhớ đời khi bị 1 em xế điện mang phù hiệu LHP quẹt chổng vó ngay tại cỗng trường. May mà chỉ máu me chút đỉnh, chạy một đoạn nửa thì hắn giật bắn mình khi tiếng còi hơi toét ngay đít, nhờ được chị em rèn luyện đã lâu nên hắn cũng chỉ loạng choạng, ngước lên xem việc gì xãy ra thì ôi trời. Một bô lão mặt trắng mày ngài, áo quần đóng hộp, đi con xe SH vừa rẽ sau lưng hắn vào trường Tự Nhiên.

Lúc nầy thì hắn đã cảnh giác hơn nhiều rồi, nên khi sắp đến ngã ba Nguyễn văn Cừ và An Dương Vương đoạn rẽ vào ĐHSP vừa nghe hơi gió là hắn đã nhãy phắt xuống, một thằng cúp đầu, một thằng tông đít, cã 2 thằng đều thuộc loại có văn hóa nên sau khi dừng lại là xin lỗi rồi vọt vào trường luôn.
Ngay ngày đầu tiên xe đạp ơi qua lộ trình mới mà hắn đã lên bờ xuống ruộng như vậy cho nên hắn quyết định bỏ lộ trình nầy ra khỏi bộ nhớ luôn cho nó an toàn.

Cho đến bây giờ hắn vẫn còn chưa hoàn hồn và không biết mình có thể tiếp tục xe đạp ơi nữa hay không!

Thứ Sáu, 7 tháng 1, 2011

Xe đạp ơi kí sự - 1/ Sống chậm



Quả nhiên là sống chậm rất có ích cho con người. Thí dụ như hắn đây, sau mấy tháng xe đạp ơi thể dục buổi sáng, hắn biết được khối chuyện trên trời dưới đất, mà ngày xưa khi đi xe máy luôn phải lấn, lạng, leo, lách…hắn đâu còn tâm trí nào mà để ý tới mọi chuyện đang diễn ra chung quanh. Những câu chuyện mà nếu không biết cách rút gọn nó sẽ dài tới hai phần ba thế kỷ. Và như thế sẽ tạo ra một trường thiên tiểu thuyết online, mà hắn thì có bao giờ siêng năng tới như vậy. Hắn đành phải cắn răng mà tóm tắt nó vậy!
Điều đầu tiên gây ấn tượng nhất với hắn trong quá trình xe đạp ơi lại là phụ nử, vấn đề muôn thuở. Đàn ông trong thiên hạ hết hơn 90% là mê gái, hắn cũng không ngoại lệ. Nhưng khổ nỗi đây lại là một phạm trù khác hẳn, khác hoàn toàn với bản chất hư hỏng của đàn ông.
Khác đến nỗi hắn đã trả lời tại công viên Tình Yêu, khi được phóng viên của AVG phỏng vấn: Theo bạn, ai hoặc phương tiện nào đáng sợ nhất khi lưu thông trên đường phố?
Hắn đã không chút ngại ngần khi đáp: Phụ nử đi xe máy! Rồi sau đó mới đến xe Bết (bus) và đứng chót bảng mới đến tụi Teen.
 Hằng ngày hắn đều xe đạp ơi khoãng 20 km, và trong một giờ thể dục thể thao đó hắn hứng chịu chừng 3 đến 5 mươi cú lấn, lạng, cúp, đâm... Khi thì từ trong hẻm phóng ra, khi thì từ làn đường dành cho ô tô ập vào. Mà hắn sợ nhất là chiêu: vừa qua mặt, cúp đầu xe, not signal, rẽ phải ngay tắp lự. Nhiều lần thắng không kịp hắn đành buông xe phóng xuống đất, bỏ của chạy lấy người để tránh một bàn thua trông thấy. (bảo đảm để lọt bàn thua nầy là máu không á)
Thế đấy, phụ nử nguy hiểm và đáng sợ như thế đấy. May mà hắn chỉ thể dục buổi sáng thôi nhé, còn ban đêm có việc phải ra ngoài hắn đều chọn xe ôm chứ hổng dám xe đạp ơi. Nếu không thì giờ nầy chả biết hắn có còn sống sót nổi hay không!
Nói  chơi vậy thôi chớ trong cái rủi có cái may, người ta nói ông trời ổng công bằng lắm nhe. Tuy ổng làm ta căng thẳng, mệt mõi như vậy, nhưng bù lại phản xạ của hắn giờ cực nhanh, tay chưn, mắt mũi đều lẹ như chớp. Nhất là mấy em khi thấy hắn từ xa 2 km hổng có em nào nhận ra hắn là một ông già ráo trọi!