Thứ Ba, 28 tháng 6, 2011

Hội chứng đám đông và các ứng dụng của nó.

Hôm qua sau khi hội đàm riêng với TNS John Mac Cain, tôi đã quyết định cần phải có một cuộc gặp tay đôi với TT Obama, để có thể nhận được những cam kết mang tính pháp lý vững chắc về sự ủng hộ của Mỹ đối với VN trong vấn đề biển Đông.
 
Trên đây là một đoạn văn mà tôi có thể post 1 cách thoải mái trên blog của mình mà không e sợ điều gì. Như vậy phải chăng khi đang ở trên mạng, hay nói đúng hơn trên internet ta được tự do hoàn toàn?
Không, không hề. Vì có những chuyện tưởng nhỏ nhưng bạn sẽ bị thiên hạ xúm lại ném đá tơi tả. Thí dụ: bạn vào 1 diễn đàn nào đó và phát hiện ra họ viết sai chính tả thường xuyên. Và bạn lên tiếng phê bình họ vì chuyện nầy. Nhưng cái chính là họ không xem là mình viết sai, mà chỉ là chuyện thường ngày ở huyện. Như có gì không? Thì được viết có j 0?
Một ví dụ khác: khi tất cả mọi người đang xúm lại nói phải làm như vầy, như vầy bla bla… mới là yêu nước. Thế mà bạn lại dám nói khác đi 180 độ. Ngay lập tức bạn sẽ biết thế nào là lễ độ. Và đó cũng chính là hội chứng đám đông.
Tôi không biết cụm từ “hội chứng đám đông” đã ra đời từ bao giờ và trong hoàn cảnh nào. Nhưng về những hành vi mà người ta hay nêu khi nói về hội chứng nầy thì tôi thấy hơi lạ. Vì chỉ cần ngắn gọn: hùa, a dua hay đánh hôi v.v…
Và ý nghĩa của nó thường là XẤU. Điều tai hại của vấn nạn nầy là càng ngày nó càng lan tỏa ra cả đời thường, một thí dụ dễ nhận thấy: ở các giao lộ có đèn tín hiệu giao thông, khi đèn xanh vẫn còn khoảng 5 giây thì bên kia bọn họ đã dợm chạy và khi đèn vàng bật lên, có nghĩa là người ta vẫn còn ít nhất 3 giây nữa để vượt qua hoặc dừng lại tùy theo vị trí xe của bạn lúc đó. Thì bên kia lại là tín hiệu xuất phát, và khi bạn đã lở ở giữa đường mà lại chạy chậm, có khi lại gây ra kẹt xe cục bộ, lúc đó bạn không có lỗi sẽ trở thành có lỗi khi cả một đám đông đâm vào một mình bạn!
Khi những cái sai nhỏ không được nhắc nhở, hoặc không ai dám nhắc?, theo thời gian nó sẽ trở thành thói quen. Những thói quen xấu khiến chúng ta có thể trở thành một người thiếu, kém hoặc vô văn hóa!
Chúng ta có thể dùng những từ lạ khi trao đổi với nhau cho vui, nhưng chúng ta không thể làm thế dưới dạng văn bản, thí dụ như viết entry trên blog v.v…Bạn không được phép làm điều đó nếu như bạn có lòng tự trọng!
Ở đất nước chúng ta, chúng ta không thể làm một cuộc trưng cầu dân ý. Để xem có bao nhiêu người thích hay không thích một việc nào đó, một người nào đó hay một sự kiện nào đó. Bởi vì sự thật luôn là một cái gì đó bí ẩn và có phần xa xỉ.
Cũng may là nhờ có hội chứng đám đông, mà chúng ta có thể phỏng đoán được ít nhiều về cái được gọi là sự thật cơ bản. tuy nó có khác với bổ đề cơ bản một chút, nhưng nó lại gần gủi với nhân dân hơn!
Chỉ có điều nếu dùng tới hội chứng đám đông, các bạn phải biết cách phân biệt giữa hai trường phái của nó. Đó là cá nhân và tập thể. Cá nhân thì chúng ta thấy rồi, biết rồi. Vậy còn tập thể là gì?
Rất đơn giản, chỉ cần sáng sớm ra sạp báo liếc sơ qua các tít là các bạn sẽ thấy ngay. Như sáng nay chẳng hạn: 16 chử vàng, 4 tốt. Tít giật đồng loạt trên tất cả các tờ báo giấy. Đó là hội chứng đám đông trường phái tập thể đấy!
Một khi bạn đã phân biệt được là trường phái nào, cũng có nghĩa là bạn đã là một phần không thể thiếu của nó. Và hãy chấp nhận cuộc chơi!

PS: Chỉ có một trường hợp ngoại lệ: Hiệu trưởng cắt cổ giáo viên lại không thuộc về hội chứng đám đông. Hãy chú ý điều nầy nếu bạn không muốn mình rớt trong kỳ thi sắp tới!
Gợi ý cho bạn: một không phải là một mà là nhiều một, nhiều trong một hoặc tất cả vì một!