Thứ Hai, 30 tháng 5, 2011

Câu chuyện café vỉa hè,




Dựng xe, nhìn quanh quất xem chổ nào ngồi được thì tôi nghe tiếng cãi nhau của 2 người trung niên ăn mặc khá lịch sự. Sẵn kế bên có bàn trống tôi sà vào để hóng chuyện.

Anh mặt mày sần sùi (tạm gọi là anh Ba Tú) đang đỏ mặt tía tai : 

Sao có thể nói như vậy được ? Blog là nơi ta viết lên những suy nghĩ của riêng mình, sao lại bảo là ta phạm tội được chứ!

Anh chàng đẹp trai (tạm gọi là anh CAM) có hàng ria mép tỉa tót rất kỉ lưỡng chậm rải nói :

Trong một thời gian dài anh đã dùng công cụ blog để chống phá lại cách mạng, chống phá chính quyền nhân dân. Bằng cách đưa tin từ những trang mạng hải ngoại, những trang mạng xấu trong nước bôi đen chế độ, toàn đưa những tin xấu chứ không thấy đưa những tin tốt đẹp như những thành công trong sản xuất, kinh doanh, chống lạm phát v.v…

May mà anh chỉ làm việc nầy một cách bột phát chứ không nằm trong tổ chức phản động nào. Cho nên chúng tôi cũng chỉ nhắc nhở chứ không tống anh vào tù đấy ông bạn ạ !  

Ngay lập tức anh Ba Tú phản công :

Thế đấy, khi người ta đưa tin lề trái, tin phản biện. Những tin tức chỉ ra cái xấu, cái chưa được của chế độ thì các anh lại chụp mũ là phản động, chống phá chính quyền cách mạng, chống phá chế độ ! Sao các anh lại không nghĩ là người ta nêu cái xấu ra để các anh sửa chửa. Có thấy được chổ sai thì mới biết mà sửa ! 

Tại sao các anh không coi phản biện xã hội là nhằm cho các anh nhìn thấy những thiếu sót và sai lầm trong những vấn đề được nêu ra mà thay đổi chính sách cho phù hợp!

Anh CAM lại chậm rải :

Đây là câu chuyện của hệ thống, và chỉ có hệ thống mới có quyền cập nhật sửa chửa toàn bộ các vấn đề. Như thế mới giương cao ngọn cờ độc lập tự chủ, tự do cho dân tộc. Các anh là người ngoài Đảng dĩ nhiên các anh sẽ không hiểu thấu vấn đề !

Anh Ba Tú  ngao ngán :

Thế đấy, như vậy là anh đã thừa nhận các anh là một chế độ độc tài, các anh sợ đối lập. Vì phản biện là sự khởi đầu của đối lập cho nên các anh tìm mọi cách để triệt tiêu phản biện, để không cho 2 chử đối lập xuất hiện trước công chúng.

Anh CAM bắt đầu nóng mặt:

Anh phải biết rằng chính chúng tôi mới là những người đem lại Độc lập, Tự do, Hạnh phúc cho dân tộc. Dẫu có sai chút ít thì có nhằm gì so với những gì chúng tôi đem lại cho đất nước nầy?

Anh Ba Tú khoan thai:

Thế thì các anh sẽ giải  thích ra sao về nhửng sai lầm nhỏ nhoi mà chế độ của các anh đã mắc phải sẽ phải sửa như thế nào và sửa trong bao lâu? Chỉ nêu một chuyện nhỏ như: Tai nạn giao thông tại sao ngày càng nhiều vụ xảy ra, và ngày càng có nhiều người chết hơn?

Chỉ một chuyện nhỏ nầy thôi mà tôi đồ rằng nếu rất quyết tâm thì các anh cũng phải tốn đến hơn 20 năm mới có thể tiêu trừ chỉ 80% vấn nạn nầy!

Nhìn đâu cũng thấy sai, vậy các anh sẽ sửa chửa đến bao giờ? Không bao giờ, sẽ không bao giờ các anh chịu thừa nhận sai lầm. Đó là điểm mạnh, nhưng cũng là điểm yếu chết người của chế độ các anh đó! 

Bảy càm ràm