Thứ Năm, 3 tháng 9, 2009

Tình yêu có màu gì?

                                            
Đã ba ngày trôi qua mà hắn vẫn chưa nguôi giận, hắn vẫn chưa hiểu tại sao mình lại chịu thua một thằng nhóc có cái nick là Qua cơn mê ? Sự việc là như vầy: bửa đó sau khi làm một trận tưng tưng với mấy gả chiến hửu trong hội “Thế giới các nhà văn” về đến nhà vẫn còn sung, hắn bèn mở máy lên mạng với ý định tán dóc với mấy ẻm cho vui, bổng dưng có một gã lạ hoắc có cái nick “qua cơn mê” xộc vào hỏi:
           Hello  khỏe không ?
Đang vui nên hắn cũng hạ cố trả lời: khỏe re như con bò kéo xe,
Gã kia lại hỏi: bạn có người yêu chưa ?
Cha cái thằng này nhìn cái Avatar non choẹt thế kia mà dám gọi ta là bạn hả ? hắn cộc lốc: chưa!
Gã: chời dzậy là hỏi nhầm người rùi ?
Hắn tức quá: cậu muốn hỏi gì, đây là thông kim bác cổ, gì cũng biết nhá…
Gã :wow vậy thì tớ hỏi nhé ?
Đố cậu biết tình yêu có màu gì ?
Hắn ngớ người tình yêu mà cũng có màu à ?.?.
Suy nghĩ một lúc hắn trả lời: tình yêu có màu hồng!
Bởi vì lâu nay bất cứ nhà văn, nhà thơ nào trên thế giới khi nói về tình yêu đều tô hồng mà..
Gã : trật lất rồi cha nội, tình yêu có tới ba màu lận…đố ông là ba màu gì ?
Hắn: tới đây thì hắn bí rị ! mồ hôi chảy ròng ròng trên mặt .          Thấy lâu quá mà hắn không trả lời gã bèn bảo: này nhé tôi bảo cho ông biết nhé tình yêu có ba thời kỳ do đó nó cũng có ba màu. Đó là màu Nho sau đó chuyển qua màu Lam,cuối cùng là màu Pha lê !!!
Hắn bí rị không nói được lời nào.
Gã lại bảo: tôi cho ông ba ngày để lý giải ba màu này, chấp ông hỏi chiến hửu luôn, nếu ông không giải được thì phải gọi tôi bằng anh nhớ !?!?
Hắn còn đang sửng sờ chưa kịp nổi giận thì gã đã biến mất…
        Tối nay là tới ngày hẹn của gã rồi mà hắn vẫn chưa có câu trả lời nào cho ra hồn, thôi đành phải nhờ tới mấy chiến hửu cố vấn thôi…
           Người đầu tiên mà hắn hỏi là Osin, gã này chuyên viết chính trị nên khô như ngói ấy, gã nạt ngang: vớ vẫn tình yêu làm gì có màu ?!?!
 Rút kinh nghiệm hắn gọi cho nhà văn hẳn hoi, gã này là giang hồ thứ thiệt cho nên vốn sống rất phong phú, nhưng những lần đi giang hồ đã hại gã, ở ngoài đường nhiều quá, bụi nhiều quá khiến mắt của gã đổi màu, chỉ có là màu Lam, gã trả lời như vậy!  Vậy cũng đúng một chút nhưng không đủ !
          Ái chà chà gay quá, nhà văn mà cũng chỉ ra được có một màu, chợt hắn nghỉ tới lão. Lão Kwan, nhà thơ hẳn hoi đấy nhé, lão này vào hội còn trước hắn nữa đấy. Và lão đã không làm hắn thất vọng :

Mong manh nhất không phải là tơ trời
Không phải nụ hồng
Không phải sương mai
Không phải là cơn mơ vừa chập chờn đã thức
Anh đã biết một điều mong manh nhất
Là tình yêu
Là tình yêu đấy em!
Tình yêu,
Vừa buổi sáng nắng lên,
Đã u ám cơn mưa chiều dữ dội
Ta vừa chạy tìm nhau...
Em vừa ập vào anh...
... Như cơn giông ập tới
Đã như sóng xô bờ, sóng lại ngược ra khơi.
Không phải đâu em - không phải tơ trời
Không phải mây hoàng hôn
Chợt hồng ... chợt tím ...
Ta cầm tình yêu như đứa trẻ cầm chiếc cốc pha lê
Khẽ vụng dại là... thế thôi ... tan biến

Anh cầu mong - không phải bây giờ
Mà khi tóc đã hoa râm
Khi mái đầu đã bạc
Khi ta đã đi qua những giông - bão - biển - bờ
Còn thấy tựa bên vai mình
Một tình yêu không thất lạc ...
Trời ơi thôi chết chắc là lúc này lão đang xỉn, chơi ngay bài thơ nhiều màu vầy thì biết làm sao ? chỉ có mổi pha lê là trúng nhưng lại không phải màu,mà lại là chiếc cốc !!!
Trong nổi thất vọng đến cùng cực, hắn mở nhạc để thổi stress, gặp ngay đoạn Khánh Ly đang hát bài “Tôi ơi đừng tuyệt vọng” hắn mừng như vớ được phao. Đầu óc tự nhiên sáng sủa hẳn, hắn liền mở mạng add nick của hắn vào và gỏ liên tục: chào anh tôi chịu thua, làm ơn lý giải dùm …
      Và câu trả lời có ngay tức khắc: cậu nói lái là biết ngay đấy mà..he he he …

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét