Thứ Bảy, 12 tháng 9, 2009

Thư gửi nhà Nấm


                Mẹ già như chuối chín cây,
          Gió lay mẹ rụng con thành mồ côi !
    Quả thật bây giờ mà nói với mọi người, về chuyện mẹ Nấm bằng hai câu thơ nầy, thì có thể mọi người sẽ không thể hiểu được, nhưng thật tình tôi chỉ nhớ được hai câu nầy để nói về người mẹ Việt Nam.
    Vâng có thể bốn hoặc năm mươi năm nửa, bé Nấm sẽ thấm thía hai câu nầy. Vì ngay từ bây giờ lúc bé còn rất nhỏ, mẹ bé đã lo bảo vệ để bé sau nầy lớn lên còn có quê hương, như bác Đổ Trung Quân của cháu đả viết:

Quê hương là gì hở mẹ
Mà cô giáo dạy phải yêu
Quê hương là gì hở mẹ
Ai đi xa cũng nhớ nhiều
Quê hương là chùm khế ngọt
Cho con trèo hái mỗi ngày
Quê hương là đường đi học
Con về rợp bướm vàng bay
Quê hương là con diều biếc
Tuổi thơ con thả trên đồng
Quê hương là con đò nhỏ
Êm đềm khua nước ven sông
Quê hương là cầu tre nhỏ
Mẹ về nón lá nghiêng che
Là hương hoa đồng cỏ nội
Bay trong giấc ngủ đêm hè.
Quê hương là vòng tay ấm
Con nằm ngủ giữa đêm mưa
Quê hương là đêm trăng tỏ
Hoa cau rụng trắng ngoài thềm
Quê hương là vàng hoa bí
Là hồng tím giậu mồng tơi
Là đỏ đôi bờ dâm bụt
Màu hoa sen trắng tinh khôi
Quê hương mỗi người chỉ một
Như là chỉ một mẹ thôi
Quê hương có ai không nhớ....
Tôi cũng có con như mẹ Nấm, thậm chí cháu còn lớn hơn Nấm nhiều, và tôi cũng muốn con tôi cũng có quê hương, để về thăm, để nhớ nhung, để thả hồn vào trong từng trang sách nhỏ. Để cháu không đến nỗi không dám về Việt Nam, nơi mà hồi nhỏ cháu đã từng có rất nhiều kỹ niệm. Nhưng tôi đã không dám mạnh dạn như mẹ Nấm, lên tiếng, thậm chí mặc áo thun in biểu tượng bảo vệ quê hương. Hôm nay nghe tin em được thả về, mừng lắm viết vội vài dòng chử nầy coi như chia sẽ với gia đình em vậy.