Đây
là bài cuối cùng trong cuốn sách “Viềt về Mỹ thuật” – cuốn thứ 7 trong
bộ HHEBOOKS mà tác giả trân trọng tặng bạn bè gần xa nhân dịp tác giả
trỏn 70 “xuân”. Cuốn sách tập họp một số bài viết qua hơn 20 năm theo
dõi, học hỏi, giao lưu và viết về Mỹ thuật cho báo Lao động – tờ báo được coi là đi đầu trong việc quảng bá nền Mỹ thuật đương đại VN sau “Đổi mới”.
Hoàng Hưng
|
Nhớ hồi đầu thập kỷ 1990, lúc mỹ thuật VN chuyển mình sang thời kỳ mới,
thoát khỏi cả truyền thống “thuộc địa” lẫn “hiện thực xã hội chủ
nghĩa”, họa sĩ kiêm nhà phê bình mỹ thuật có ảnh hưởng lớn với thế hệ
mới, Nguyễn Quân, đã nhận xét: “Mỹ thuật VN không có thói quen dấn
thân”. “Chim hoa cá gái” cũng là cụm từ hài hước do anh chế để nói về
cảm hứng chủ đạo của mỹ thuật nước nhà. Trong lúc đó, mỹ thuật Trung
Quốc đã qua một thời sôi động “những bức tranh có sẹo”, “nghệ thuật của
những ngưởi bị tổn thương”, hay phong trào “Mao pop”… với ý thức phản
ứng chính trị công khai của các tác giả. Cũng trong lúc ấy, văn học VN
đã có một thời rộ lên những tiếng nói “đổi mới” có nội dung chính trị xã
hội thật sự (rồi bị chặn lại).
Được đăng bởibauxitevn
Tại sao MT VN
“sau đổi mới” vẫn cứ giãy nảy “Em không nói chuyện chính trị đâu nhé!”.
Đã đành sự sợ hãi mà nhà cầm quyền đã gieo trồng cực kỳ hiệu quả kể từ
vụ Nhân Văn-Giai Phẩm trên cả cánh đồng tinh thần của dân tộc, đối với
riêng MT, còn thêm một yếu tố: Ngay từ khi ra đời, MT hiện đại VN, đứa
con tinh thần của Trường Cao đẳng MT Đông Dương, đã mang đậm tính
“salon”, đối tượng của nó là tầng lớp trưởng giả đô thị, cứu cánh của nó
là “cái đẹp” nghệ thuật vị nghệ thuật. Sau khi thoát khỏi vòng kim cô
“hiện thực xã hội chủ nghĩa” trong đó “phục vụ chình trị” (một cách thô
thiển, lấy “tuyên truyền” là mục đích) là nội dung chủ đạo, MT như hả hê
quay lại đúng như nó từng là trước cách mạng. Vả lại, còn có thể làm gì
hơn với những bức tranh chỉ có thể sử dụng trên tường phòng khách hay
phòng ngủ các nhà giàu?
Sang đầu thế kỷ mới,
tình hình rõ ràng là khác, khi xu hướng mỹ thuật khái niệm, mỹ thuật
ngoài giá vẽ, tiến tới mỹ thuật công cộng (public art), cụ thể qua các
thể loại sắp đặt, trình diễn, video… với một thế hệ tác giả trẻ có tư
duy mở rộng, tiếp nhận ngày càng sâu rộng những giá trị phổ quát Tự do,
Nhân quyền, Dân chủ. Ta bắt đầu nghe được những tiếng nói chính trị xã
hội cất lên trong Mỹ thuật.
Tất nhiên, với sự
kiểm duyệt “toàn diện, triệt để” của “các cơ quan chức năng”, những
tiếng nói này còn khá hiếm, và nhiều khi chưa kịp ra khỏi họng thì đã bị
chẹn.
Phải nói tinh thần cảnh giác của các nhân
viên có trách nhiệm giữ gìn an ninh văn hóa không chê vào đâu được.
Thoáng thấy cái gì khác thường hay khó hiểu là họ rat ay liền. Một
chuyện vui: Trong ngày duyệt tác phẩm của Festival Huế 2004, có một cô
họa sĩ “trình diễn” màn “kịch câm” sau: Cô mặc áo dài, trên áo kẹp vô số
cây kẹp quần áo, ngồi im như phỗng giữa một cái mùng làm bằng dây thừng
nhuộm đỏ. Hội đồng duyệt do một ông Phó Thủ tướng đích thân cầm đầu, đi
theo là bộ sậu ban bệ. Đến chỗ “tác phẩm” của cô, một vị trong đoàn
chất vấn, giọng bực bội: “Cô muốn nói gì? Có phải muốn nói nghệ sĩ bị
kìm kẹp, không có tự do?” May mà, có lẽ thấy cô có vẻ hiền lành ngây
thơ, ông Phó TT gạt đi: “Thôi đừng suy diễn, làm khó cô bé”. Và ông quay
sang cô, giọng thân mật: “Bác cũng có đứa cháu gái học mỹ thuật, nó
cũng có nhiều ý tưởng lạ lắm!”, rồi dẫn đoàn đi sang “tác phẩm” khác.
Thế là cô thoát!
Nhưng đó là một may mắn hiếm hoi. Còn phần lớn câu chuyện sẽ diễn ra như với cái “Bỉm” của họa sĩ Trương Tân trong cuộc triển lãm mang tên “Come-in” do Viện Goethe Hà Nội và Viện Văn hoá Ðức (IFA) tổ chức tại Trường Ðại học Mỹ thuật Hà Nội tháng 1.2007.
Hãy để họa sĩ Minh Thành thuật lại:
“Còn
Trương Tân thì với tài nghệ may vá, anh làm một bức điêu khắc bằng vải.
Ðó là một chiếc Bỉm thay cho tã lót trước kia của các em bé nhưng được
phóng với tỷ lệ 1:10 nghĩa là gấp 10 lần kích thước thật. Khi lại gần
thì thấy phía trong của chiếc Bỉm được lát bằng một lớp túi áo ngực (138
cái) ngay ngắn và đều đặn. Những túi áo ngực này có kích thước và hình
dáng chính xác như thật, được may bằng vải màu vàng nhạt na ná như màu
đồng phục của cảnh sát giao thông Việt Nam hiện nay. Nhìn cái túi áo
ngực là nhớ ngay ra hình ảnh cái áo mà người ta quen gọi ngày trước là
áo đại cán. Khi tôi đến xưởng, nơi anh làm việc, anh cho tôi xem cái áo
công an cũ mà anh đã mua ở đường Lê Duẩn, cạnh ga Hàng Cỏ. Những cái túi
áo này chính là thủ phạm gây nên việc công an đến và không cho trưng
bày, cho dù đã xin được giấy phép từ Vụ Mỹ thuật. Nghe đồn rằng, công an
nói đó là hình ảnh túi áo của tấm áo mà chính Chủ tịch Hồ Chí Minh ngày
xưa từng mặc. Thì đây tôi cũng chỉ nói lại theo dạng tin đồn, chứ không
biết có thực thế hay không và chúng ta cũng chỉ hiểu nó ở dạng tin đồn.
Nhưng những túi áo ngực mà Trương Tân dùng làm lớp đệm phía trong của
chiếc Bỉm phóng đại này, với riêng tôi thì đúng là giống hệt như ở cái
áo mà Chủ tịch Hồ Chí Minh mặc trong nhiều bức ảnh” (Talawas.org).
Trương Tân và “Bỉm”
Có
chuyện này liên quan chắc ít người biết. Chính cái việc CA bắt gỡ bỏ
cái “Bỉm” này đã khởi đầu sáng kiến viết kiến nghị, thư ngỏ online ở
Việt Nam.
Sự việc trên gây ra sự phẫn nộ của một
số họa sĩ và trí thức yêu nghệ thuật ở Hà Nội, trong đó có ngưởi viết
bài này. Do các anh Dương Tường, Phạm Toàn khởi xướng, chúng tôi gồm
khoảng mười người (số trẻ là nhiều) đã thảo ra và ký một thư ngỏ gửi các
cơ quan trách nhiệm phản đối vụ việc và nhân đó đòi họ có thái độ đối
xử văn minh và đúng pháp luật với các phẩm văn học nghệ thuật. Tiếc rằng
bức thư đã không được gửi đi, do ông Viện trưởng Viện Goethe tha thiết
xin “hạ tông” vì ngại ảnh hưởng đến công việc sau này của Viện! (Tuy
nhiên, đó đã là cuộc “thử” cần thiết dẫn đến thành công ngoạn mục của
Kiến nghị về việc thu hồi tập Thơ Trần Dần sau đó đúng 1 năm).
Đến
Festival MT trẻ (2007) ở Hà Nội thì cuộc đương đầu họa sĩ – người kiểm
duyệt thành ra công khai, gay gắt, và dẫn tới sự thỏa hiệp. Có hai tác
phẩm bị Hội đồng duyệt bỏ: “Ngoài kia là ánh mặt trời” (installation của
Lê Huy Cửu) dựng bốn bức tường (giả) có khoá xích (thật), bên trong là
những đám người bằng đất nung nằm ngả ngốn quanh một cây đèn dầu cỡ lớn,
hoặc đứng xếp hàng trước những tấm cửa khoá. “Sống chật” của Phạm Ngọc
Viễn Thành là một performance trong một installation: Một buồng kính nhỏ
hẹp chỉ đặt vừa cái bồn cầu, bên trên bồn cầu là chậu cây, phía trên
đầu là lồng chim có con chim thật. Tác giả trình diễn trong đó: ăn bánh
mì, đọc báo, vẽ… Hội đồng duyệt cho để phần installation nhưng không cho
performance. Riêng tác phẩm “Cột chiến thắng” của Đinh Gia Lê thì bản
chữ bên dưới: "Vô cùng thương tiếc" bị kiểm duyệt bỏ.
Cái
mới trong dịp này là tiếng nói phản ứng chính thức từ những “quan chức”
trong Hội nghề nghiệp, như Đào Minh Tri: "Làm sao để mỹ thuật phát
triển được, nghệ sĩ thoải mái… Con đường tất yếu là phải có luật chung,
thể chế hóa, để nghệ sĩ hiểu và tự chịu trách nhiệm, mới tránh được tình
trạng duyệt theo cảm giác cá nhân, pa-đờ-suy (tiếng lóng: suy diễn, chụp mũ)" (Sau Festival này, Đào Minh Tri, người tổ chức chính đã bị tai biến não, di chứng cho đến bây giờ!).
“Cột chiến thắng” (Đinh Gia Lê)
“Ngoài kia là ánh mặt trời” (Lê Huy Cửu)
Tuy
nhiên, đâu đó cũng có những tác phẩm lọt qua lưới kiểm duyệt nhờ tính
biểu tượng khái quát chứ không quá cụ thể của nó, nhất là khi tác giả có
bản lĩnh, biết “to mồm” cãi khi cần thiết.
Lê
Quảng Hà là một họa sĩ như thế. Tác phẩm hội họa hay sắp đặt của anh bao
giờ cũng mạnh mẽ, khiêu khích, kết hợp được sức ám ảnh của chủ nghĩa
xuất biểu (expressionism) với cú đấm thẳng của pop art. Anh thường gặp
khó là chuyện dễ hiểu, như trường hợp một triển lãm năm 2001 của anh
“suýt” bị huýt còi, cuối cùng anh phải chịu bỏ một số tác phẩm mà theo
lời giải thích mơ hồ mang “tính xã giao của những người làm công tác bảo
vệ văn hoá rằng: "Nói thật, tôi cũng không hiểu lắm về nghệ thuật nhưng
mà có vấn đề..." (LQH trả lời báo Tiền phong). Nhưng cứ như hai
tác phẩm “Nhà tù” và “Người phát ngôn” dưới đây thì thông điệp chính trị
không đến nỗi khó hiểu của tác giả đã đến được với công chúng:
Trần Lương trình diễn “đánh răng” trước Thiên An Môn
Trong
thế hệ trẻ hơn, cũng có những người biết tận dụng “biều tượng” để gửi
gắm những thông điệp không dễ chịu chút nào. Như màn trình diễn “Những
con lợn vui vẻ” của Phạm Huy Thông trong cuộc thi nghệ thuật trình diễn
2008 tại Hà Nội. Ta hãy hình dung màn diễn qua lời thuật của Như Huy:
“Được
khiêng bởi hai bạn diễn, Phạm Huy Thông, trong một chiếc rọ thường dùng
để nhốt lợn được bọc kín mít bằng các tờ báo. Âm thanh thu từ một lò mổ
được phát ra ầm ĩ, tiếng lợn kêu thét vì bị chọc tiết kéo dài suốt màn
trình diễn, xen lẫn là tiếng các đồ tể trao đổi với nhau. Từ trong rọ
lợn, nghệ sĩ tìm cách thoát ra, dùng đôi tay thò ra ngoài, xé báo, bẻ
nan. Quá trình này diễn ra khoảng 5 phút. Ngay sau đó, hai bạn diễn, với
trang phục tương tự như Huy Thông, lao tới và lật rọ xuống. Thế rồi cả
hai tìm cách đạp và đánh thật mạnh vào rọ, nơi lúc này Huy Thông đã bắt
đầu bò ra được một chút. Cuối cùng, sau nhiều nỗ lực, nghệ sĩ cũng chui
ra được khỏi rọ (lưu ý là tiến trình này diễn ra trong những tiếng kêu
thét liên tục và chói tai của những con heo bị chọc tiết trong lò mổ).
Ngay khi nghệ sĩ ra khỏi rọ, cả hai bạn diễn đồng thời rút còi trong
miệng ra thổi thật lực. Màn trình diễn kết thúc trong một hỗn độn cực
điểm của các âm thanh váng óc của tiếng heo kêu, tiếng còi rít”
(talawas.org).
Một số tác giả không trực tiếp
biểu lộ thái độ về các vấn đề chính trị, nhưng đặt ra những vấn đề xã
hội hiện thời, thì đó cũng là thể hiện thái độ chính trị ở góc độ góc
nhìn công dân.
Có khi với một thái độ phê phán,
châm biếm rõ rệt, như Dự án “Trang hoàng cho cây xà cừ đường Láng” của
Trần Hậu Yên Thế (2008). Đường Láng ở Hà Nội nổi tiếng với hàng cây xà
cừ cổ thụ, nhưng nổi tiếng hơn nhiều do hệ thống liên hợp quán nhậu,
karaoke, massage, nhà nghỉ… mà ai cũng biết bên trong ẩn chứa cái gì.
Tác giả đã tổng phê, châm tình trạng xã hội này qua những ý tưởng độc
đáo đa phương tiện:
“Chiến” là một phần của dự án: Nghệ sĩ trong trang phục một nam thanh niên đội mũ cối mặc áo phông đi đến tất cả các nhà nghỉ dọc hai bên bờ sông Tô Lịch, đoạn từ Ngã Tư Sở đến Cầu Giấy. Vào tới nhà nghỉ nào, người thanh niên này cũng hỏi một câu: “Ở đây chiến có an toàn không?”
Sau khi nhận được những câu trả lời, anh ta xin nhân viên lễ tân tấm
danh thiếp nhà nghỉ. Trong triển lãm sẽ trưng bày các tờ danh thiếp –
mặt sau ghi những lời đáp của nhân viên lễ tân.
Cũng
có khi tác giả không tỏ rõ thái độ, mà chỉ gợi ý khơi mở những cảm nghĩ
đa chiều về một vấn đề, một sự kiện. Như trong tác phẩm “Quá khứ di
dời” (The Past Moved) của Bùi Công Khánh.
Cảm
hứng từ cảnh lưu luyến của người dân với nơi ở cũ là một khu ổ chuột ở
Quận 4 TPHCM bị giải tỏa để xây cao ốc, anh vẽ lại cảnh khu nhà rồi sắp
đặt trong studio như một cái phông ở tiệm chụp hình. Anh mời những người
dân từng sống ở đây đến đứng trước cái phông ấy và chụp hình họ: một bà
chủ quán ăn bình dân, một anh xe ôm… Tiếp đó anh lại mời những người
bạn sống ở nơi khác đến: một doanh nhân, một trí thức trẻ,… Kết quả thật
thú vị: sự khác biệt rất lớn giũa hai nhóm người. Nhóm thứ nhất hoàn
toàn tự nhiên, thoải mái vì cảm thấy mình “thuộc về” đúng cảnh này. Nhóm
thứ hai không giấu nổi sự ngỡ ngàng, và phải cố gắng “lấy dáng” để chụp
hình trước cái khung cảnh “không thuộc” về mình.
Thông
điệp của Bùi Công Khánh không dễ nắm bắt, càng không dễ suy diễn. Nhưng
nó gợi suy tư về những những mặt mâu thuẫn trong cuộc sống, về lịch sử
một vùng đất, về sự mất mát của quá trình đô thị hóa…
Cách
phát biểu về xã hội chính trị ở những tác phẩm kiểu này dường như là
một lựa chọn “dấn thân vừa phải” của không ít họa sĩ VN bây giờ. Không
còn né tránh, sợ sệt, tự kiểm duyệt nhiều khi vô lý, “thần hồn nát thần
tính”, nhưng cũng tránh xa việc thách thức trực tiếp, gây scandal…
Với
nhiều hạn chế thấy rõ, có thể ghi nhận Mỹ thuật VN đã “bước qua lời
nguyền” lấy “chim hoa cá gái” làm chủ đạo để vượt lên thân phận salon,
dần dần xứng đáng là nghệ thuật của con người Tự Do, có trách nhiệm với
đời sống cộng đồng.
Bùi Công Khánh trước phông cảnh khu ổ chuột
Một tác phẩm gợi nhiều cảm nghĩ thời sự của Trần Trọng Vũ
H.H.
Tác giả gửi trực tiếp cho BVN
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét