Thơ xưa yêu cảnh thiên nhiên đẹp
Mây gió trăng hoa tuyết núi sông
….
Những câu đó, nghe nói
của ông cụ. Nhưng mình chả dám chép hết vì biết đâu, vật đổi sao
rời, bây giờ người ta lại nghĩ đưa bạo lực vào chống phá sự ổn định của
ai đó thì cũng đâm phiền. Tốt nhất cứ … (ba chấm) cho chắc ăn.
Theo tiêu chí ấy, ngót hai tháng trước mình có post lên bài Hoa Quỳnh ta nở xứ trời tây. Không ngờ được bác Hiệu Minh - bloger Việt Kiều nổi tiếng sống ở xứ Cờ Hoa đáo vào ngắm hoa và lưu bút: “Hello
anh Gocomay. Ít khi tôi vào các blog cá nhân, nhưng hôm nay đi vào
trang anh BS thấy có đường link về blog của anh. Tôi vào và thấy hoa
quỳnh nở. Tôi cũng trồng 1 chậu nhưng chưa ra được bông nào. Toàn lá tốt
tươi….. Trồng hoa quỳnh nở ở trời tây cũng là một sự lạ. Chúc mừng
anh/chị và gia đình. HM”. May tôi vô dụng mà cũng thấy sướng âm ỉ trong người.
Hơn tuần trước lại có chị Trần Thị Hường nào đó ghé vào khen
“Ôi đẹp quá bác May ơi, thật hạnh phúc khi được may mắn chiêm ngưỡng
những đóa Quỳnh đẹp tinh khiết… của bác, em cứ lặng người đi bác ạ… Cảm ơn bác đã cho mọi người những phút thư giãn thật giản dị bằng an với những đóa Quỳnh trong trắng e ấp ấy”. Thật bõ cái công loay hoay mấy buổi tối rình để chụp hoa.
Nhưng bất ngờ hơn, khám phá ra Chị Trần Thị Hường, một Việt kiều tại Đức đã hiên ngang khởi lên cuộc biểu tình cách đây đúng 55 tuần (vào ngày 21/8/2011) bên Hồ Gươm lịch sử.
Hãy nghe chị tâm sự: “vào những năm
2007 khi ở trong nước dấy lên phong trào phản đối Trung quốc rước đuốc
Olimpic qua đảo H.S của mình thì tôi đồng lòng ủng hộ (lúc này tôi vẫn
nghĩ mình ủng hộ nhà nước Việt nam khẳng định chủ quyền biển đảo của Tổ
quốc mình) nhưng thật sự ngỡ ngàng khi thấy nhà nước mình đàn áp những
người biểu tình, tôi đã khóc ngất lên khi thấy CA đạp vào mặt Chí Đức,
tôi bị xốc và cảm thấy mình bị xúc phạm thật sự, cú đạp đấy không còn
nhằm vào một Chí Đức nữa mà đã nhằm vào tất cả những người Việt nam yêu
Tổ quốc mình…
Tôi thì không chính trị chính em gì…, nhưng tôi ủng hộ những ai, những đảng phái nào mang lại lợi ích cho dân tộc”
Vì hành động yêu nước ấy mà chị bị bắt
vào đồn CA, bị trục xuất khỏi Việt Nam ngay ngày hôm sau, bất chấp lời
thỉnh cầu xin được phép về Quảng Bình, quê chồng chị để thắp nén tâm
nhang cho các bậc tiền nhân đã khuất rồi đi… cũng không được đáp ứng.
Thấy tôi đề cập tới chuyện biểu tình năm ngoái, chị tâm sự: “Tôi
nghe nói, tôi bị cấm về VN 5 năm (bọn Tầu cấm ?) anh thấy có vô lý
không? tôi giải quyết công việc giấy tờ tồn đọng trong tháng đi nghỉ hè,
rồi tôi sẽ viết thư hỏi vi sa anh ạ. Bữa trước hộ chiếu ông xã tôi
(Việt nam) ra hạn họ còn không cho kìa, tôi phải cáu lên: có phải vợ đi
biểu tình chống TQ mà các anh không ra hạn hộ chiếu cho chồng người ta
không? hả? tôi hỏi các anh, thời những năm 72 chồng tôi đổ xương đổ máu ở
khe sanh khe đỏ thì các anh ở đâu? hả, ai bảo vệ đất nước, giữ hòa bình
để cho các anh được ăn được học hành, để hôm nay các anh có được cái
ghế ngồi hôm nay hả? nếu các anh không ra hạn, các anh ghi lý do vào, vì
sao, tôi sẽ kiện và đưa các anh lên đài báo của Đức…..Hi hi …hôm sau
(chắc hỏi lãnh đạo) họ gọi điện và thông báo đã cấp ,còn trước đấy máy
hỏng nên không cấp được…”
Chị còn khoe: “Kỳ nghỉ hè rồi, tôi đi vào lòng địch biểu tình anh ạ. Tặng anh vài tấm nhé.”
Tôi chưa hiểu cụm từ “đi vào lòng địch biểu tình”? Chị giải thích: “Trong lòng địch là bọn xâm lược bành trướng Trung quốc đó anh”
Oà, hóa ra chị bị cấm về quê mẹ Việt Nam
vì nhà nước sợ mất lòng ông bạn vàng bốn tốt. Nên chị đành phải đi du
lịch trên đất của kẻ thù để bày tỏ lòng yêu nước Việt của mình bằng cách
viết thật to chữ Hoàng Sa-Trường Sa-Việt Nam lên bãi cát. Lại viết khẩu
hiệu lên giấy trắng giơ cao trước thanh thiên bạch nhật - trên đất của
kẻ thù, dòng chữ: “HOÀNG SA - TRƯỜNG SA - THUỘC CHỦ QUYỀN CỦA VIỆT NAM”!
Tấm lòng yêu nước nhiệt thành và sáng trong của chị thử hỏi những người
Việt sống tha hương mấy ai sánh kịp?
Được sự đồng ý của chị, tôi post lên đây những tấm ảnh qúi giá này!
Chị còn cho biết:
“Tôi ở đây, mỗi khi đám cưới hay lễ
hội (người Đức) là tôi lại mặc áo NO-U, thậm chí cháu út nhà tôi biểu
dễn hòa nhạc (cháu đi thi được hạng nhất, điểm tối đa về Klavier của
tiểu bang) tôi cũng mặc áo đó để khẳng định chủ quyền của nước Việt Nam
và phản đối đường lưỡi bò phi lý.
Tôi sẽ thu xếp thời gian và gửi anh ảnh cùng ghi chú, anh mang để phục vụ cho Nhân dân cho Tổ quốc để khẳng định đó là biển đảo của ta thì anh cứ làm, miễn là đừng chính trị chính em gì thôi”
Trước việc làm của chị tôi, tôi tự thấy
hổ thẹn, là đấng nam nhi mà không làm được một phần như thế. Tôi chỉ
biết cảm tạ bậc hậu duệ xứng đáng của Bà Trưng, Bà Triệu mấy dòng thế
này:
“Cám ơn chị Hường đã gửi tặng những
tấm hình rất có ý nghiã như thế. Tấm lòng yêu nước của chị sáng trong
qúa! Chị lại chọn một nơi rất bao la thoáng đãng (như bãi biển) để bày
tỏ, ý tưởng thật tuyệt vời! …
Những tấm lòng yêu nước vô tư bất vụ
lợi (cho cá nhân) như vậy thật đáng qúi. Chị nói không thích chính trị
chính em. Nhưng chị ủng hộ những người biểu tình yêu nước. Lại trực
tiếp đi biểu tình như vậy thật không phải các “nhà chính trị” nào cũng
làm được…”
Để kết cho entry này, xin post lại
vài hình ảnh của cuộc biểu tình ngắn ngủi vào ngày 21/8 năm ngoái. Như
một sự tri ân tới tất cả những ai đã dũng cảm dấn thân cho công cuộc bảo
vệ chủ quyền biển đảo thiêng liêng của tổ quốc!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét