Thứ Tư, 2 tháng 9, 2009

Kẻ đánh mất quê hương,

Chuyến đò quê hương sẽ đưa ta vào những khu vườn xinh,
Chuyến đò quê hương sẽ đưa ta về chốn yên bình.
Chuyến đò quê hương sẽ đưa ta về với cội nguồn xưa,
Chuyến đò quê hương vẫn neo trong tim mỗi cuộc đời.


Cứ mỗi lần nghe bài hát này thì tôi lại có những cảm xúc thật kỳ lạ, nỗi nhớ thương, sự khao khát được một lần tìm về nơi chốn mà người ta gọi là “Quê Hương” lại cồn cào thắt ruột.
Mà có xa gì cho cam ? Sài gòn – Bình Minh trên dưới 150 cây số, đi xe đò chỉ 3 tiếng là tới. Vậy mà đã hàng chục năm nay, tôi không thể làm điều mình mơ ước ở trong lòng. Cũng lạ, cứ mỗi lần tự nhủ: kỳ này mình phải đi mới được, là y như rằng có chuyện: không đám cưới cũng đám ma, hoặc cơ quan có công tác đột xuất, hoặc cái liên khúc: vợ ốm con đau nhà hết gạo. Phải chăng cái nỗi khát khao ở trong lòng mình nó chưa đủ mạnh để vượt qua những ám ảnh của đời thường ?
Phải chăng những dấu tích về hai chử quê nhà đã nhạt nhòa theo năm tháng ? Không, không phải vậy, tôi vẫn còn nhớ như in những con sông,con rạch mà ngày ngày tôi phải lội qua bằng con đò nhỏ để đi học, hoặc con sông Cái mỗi lần được mẹ dẫn ra chợ Cái Vồn để sắm đồ Tết, hay mỗi kỳ tựu trường.
Rồi tô bánh canh Ngoại nấu mà nguyên liệu của nó cũng lấy từ dòng sông, chỉ cần ra sông vãi một hai lượt chài là có đủ cá tôm cho một nồi bánh canh to tướng cở mười người ăn. Mà nồi bánh canh quê tôi lại đặt biệt ở chổ có thêm một nguyên liệu đặt biệt “nước cốt dừa”. Bánh canh mặn mà lại bỏ thêm nước cốt dừa, ngon ngọt béo bùi, ăn vào cảm giác thật là khó tả. Mãi sau này khi đã lên Sài gòn nhiều năm, nhớ lại tôi đã cất công đi tìm, chổ nào bán bánh canh là có tôi tới ăn nhưng không bao giờ tôi tìm lại được cái hương vị và cả cái cảm giác ngày xưa ấy !
Kể đến đây hắn bật khóc ngon lành làm tôi cũng sửng sờ ! Trước mặt tôi, một gã đàn ông trung niên đầy nét phong trần đang khóc, một hình ảnh mà tôi nghĩ có lẻ chỉ có trên phim truyền hình nhiều tập của Hàn quốc đang chiếu đầy trên các kênh trong nước. Trong phút chốc nỗi đồng cảm làm tôi cũng suýt rơi lệ, vâng thật sự là như vậy ! Tuy câu chuyện của tôi có khác một chút, nếu không có đám giỗ một người bà con xa, thì tôi đã không đón chuyến xe đêm để về Cần thơ và đã không gặp hắn !
Vài năm trước tôi cũng như hắn, nhưng tôi còn vài người bà con xa để níu kéo, làm lực đẩy cho những chuyến về nguồn, còn hắn thì không còn ai cã, sự lưởng lự, thiếu quyết đoán trong nhiều năm đã làm hắn mất đến người thân cuối cùng.
Vậy đấy, hắn đã đánh mất quê hương của mình như thế
Hắn nói hàng năm hắn vẫn đón chuyến xe đêm về quê rồi quay lại ngay trong đêm để có được những khoảnh khắc “quê hương”
Qua cầu Cái vồn, hắn xuống xe để quay đầu lại Sài gòn, nhìn bóng hắn trãi dài trong bóng đêm, co ro vì lạnh, tôi cảm thấy chạnh lòng cho người giờ đã là khách trên quê hương mình.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét