Đập Dakrong 3 bị vỡ (Ảnh internet) |
Bất ngờ là hiện giờ dân chúng vẫn còn quan
tâm đến chính trị, đến vận nước nhiều đến thế. Nếu các chính trị gia bớt thời
gian, tham khảo các diễn đàn trên các trang mạng xã hội thì sẽ thấy tấm lòng,
sự bức xúc của người dân, mà hay bị qui kết là “phản động”, là “thế lực thù
địch”…như thế nào. Đây là hồng phúc đấy.
Nửa tháng qua, mọi cái nhìn của những người
này đều hướng về hội nghị TW6. Họ lo lắng, bồn chồn, hồi hộp, phán đoán, mong
muốn…Không lẽ họ rước tâm trạng này để mong điều xấu xa, tồi tệ đến cho bản
thân và gia đình họ?
Nhưng sự thất vọng của đám đông này trước kết
quả hội nghị TW hình như đang nghiêng quá đà về một hy vọng không nên có. Bởi
khó có hy vọng một ngọn gió trong lành nào thổi mát được bên trong pháo đài
được dựng trên cánh đồng bát ngát lộng gió. Nhưng có thể vì quá ngột ngạt mà
những con dân sống trong pháo đài đó ngóng về ngọn gió bên ngoài. Và thế nên
thất vọng?
Sẽ có một mâu thuẫn tạo ra do ma sát cực lớn
giữa “ổn định chính trị” – đại diện nhà nước với “ổn định đời sống” của dân
chúng. Không chỉ nhà nước mà chính mỗi người dân phải lựa chọn để giảm bớt hay
tăng thêm ma sát này?
Cái cách ổn định chính trị mà chính quyền mong
muốn hiện nay là “lãnh đạo và kiểm soát” từ trên xuống, áp đặt quyền lực xuống
người dân không có gì bảo vệ họ, kể cả pháp luật. Nhưng để tạo ra của cải với
cánh đồng màu mỡ bên ngoài, nâng cao đời sống người dân, chính quyền không thể
không làm và không thể cấm người dân đến với một thế giới “kết nối và chia sẻ”.
Tự bản thân điều này đã tạo ra sự ma sát giữa chính quyền với người dân và với
thế giới bên ngoài.
Còn dân chúng muốn “ổn định cuộc sống” thì
luôn mong muốn có sự ổn định chính trị, nhưng phải là thứ chính trị được phần
đông dân chúng lựa chọn, ủng hộ, tức là họ cần sự “kết nối và chia sẻ” – không
gì khác là một cuộc sống tự do, dân chủ, văn minh. Nhưng chính quyền hiện tại
không đáp ứng được như chính thông điệp đưa ra ngay từ khi lập nước: độc lập,
tự do, hạnh phúc. Dù bộc lộ hay ém nhẹm nỗi bất mãn chế độ (vì sự ổn định đời
sống trước mắt) thì mỗi người đều chứa đựng sự ma sát lớn với chính quyền, thậm
chí có thể bắt mồi lửa.
Liệu thái độ bất mãn, chán ghét, căm hận…với
kết quả hội nghị TW6 vừa qua đã là đỉnh điểm? Và nếu chưa phải là đỉnh điểm thì
áp lực sắp tới với chính quyền là gì? Với từng người dân ra sao? Sự ma sát sắp
tới sẽ gây nên hiệu ứng gì? Ai dám nói trước…
Nếu các sự cố các đập thủy điện như sông Tranh
II; Hố Hô, Dakrong 3…chưa có bất cứ một ai đứng ra chịu trách nhiệm, dù thiệt
hại hoa màu của dân lên đến hàng tỷ đồng…
Vụ Đoàn Văn Vươn đã quá lâu vẫn chưa tới hồi
kết. Sau nhiều tháng điều tra vẫn chưa truy tìm được thủ phạm phá nhà anh Vươn
(?). Về lý, những người cưỡng chế phải chịu trách nhiệm việc này vì khu vực
cưỡng chế đến báo chí còn không được bén mảng tới thì “quần chúng tự phát” có
vào đấy để làm một việc vô nghĩa (với họ) và độc ác kia không? Mới đây báo chí
đưa tin, mấy ông cán bộ xã liên quan đến vụ việc đã quay trở lại vị trí cũ. Hiện
tại ông Lê Văn Hiền - nguyên chủ tịch UBND huyện Tiên Lãng - được bố trí làm
chuyên viên tại Sở Nội vụ Hải Phòng; ông Nguyễn Văn Khanh - nguyên phó chủ tịch
UBND huyện Tiên Lãng - làm chuyên viên văn phòng tại UBND huyện; các ông Phạm
Đăng Hoan, Lê Thanh Liêm được quay trở lại vị trí công tác cũ, tiếp tục làm bí
thư đảng ủy và chủ tịch UBND xã Vinh Quang. Như vậy anh Vươn vẫn còn trong lao
lý, gia đình tan nát, vợ con nheo nhóc thì cán bộ huyện, xã bình an vô sự.
Những vụ xét xử các nhà dân chủ như Điếu Cày,
Tạ Phong Tần, Phan Thanh Hải; 17 thanh niên công giáo; ba nhà công đoàn độc lập
Đoàn Huy Chương, Đỗ Thị Minh Hạnh và Nguyễn Hoàng Quốc Hùng…là hết sức tùy tiện
và vi phạm luật pháp quốc tế khiến thế giới phải lên tiếng. Gương mặt đất nước nhem nhuốc chỉ vì lợi ích một nhóm người.
…v.v…vvv…
Vậy nên sau tất cả những thất bại, tham nhũng,
rối ren, lạm phát, khủng hoảng…không có một ai bị kỷ luật, từ chức là hợp lẽ.
Hầu như chỉ giải quyết ngắn hạn nỗi lo sợ mơ
hồ về sự bất ổn của chính quyền trong trước mắt, nhưng để lại hậu quả cực lớn
về sự “cọ sát” giữa chính quyền và nhân dân trong tương lai. Sự cọ sát có thể
tạo ra lửa…Và mong muốn “ổn định chính trị” của chính quyền là sự không tưởng.
Càng đàn áp thì sự ma sát sắp tới có thể nổ tung.
Hội nghị TW6 vừa qua đã bỏ lỡ mất một vận hội
thu phục nhân tâm của đông đảo người dân khi họ nhất loạt ngưỡng vọng về sự
thay đổi tốt đẹp. Không một thế lực thù địch nào có thể xúi người dân thả thuốc
độc xuống dòng sông mà họ đang dùng. Chính quyền mong muốn ổn định chính trị
bao nhiêu thì người dân cũng mong muốn ổn định đời sống bấy nhiêu, nhưng không
thể là cách “ổn định” bằng bạo lực và áp chế. Hai mâu thuẫn ổn định này nếu
không tiệm cận tới nhỏ nhất thì đó mới chính là sự bất ổn mà chính quyền lo
ngại.
Sự cố vỡ đập thủy điện Dakrong 3 (Quảng Trị)
bỗng trở thành biểu tượng vào đúng lúc hội nghị kết thúc: phát triển lộn xộn,
ẩu tả, gian dối, vô trách nhiệm, vô cảm với dân…Và đập đã vỡ. Sức nước (sức
dân) đang thử thách những cái đập giả dối đang xây cất khắp đất nước này.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét