Hạ Đình Nguyên
16-10-2012
Nghị quyết 4 vang lừng “phê và tự phê” đã làm sốt vó cả 3 triệu đảng viên đảng CSVN, ai nấy đều lo dọn mình để chuẩn bị lên bàn mổ. Nhưng chuyện nầy lại không lạ lẫm gì lắm đối người dân, nên họ quan tâm theo thể cách nghi ngờ. Sau đó không bao lâu, có tín hiệu cho biết cái “động lực phát triển: phê và tự phê” lần nầy sẽ “nhẹ ở dưới mà nặng ở trên”(ngược với phép tập dịch cân kinh), thế là đảng viên cấp dưới thở phào nhẹ nhỏm, tiếp tục an tâm với mối mang làm ăn quơ quào lâu nay trong băng nhóm thuộc lãnh địa của mình.
“Nặng ở trên”, là tập trung vào Bộ Chính Trị, tâm điểm then chốt trong đó là “một đồng chí”. BCT đã làm việc nhiều tháng ngày với “quyết tâm cao”, “thẳng thắn”, “không nể nang”, “một lòng vì nước vì dân”, cho dù cuộc tự phẩu thuật “có đau đớn đến đâu cũng phải chấp nhận”. Song hành với cuộc đấu tranh rất “phê” nầy, tại cái rốn ngàn ngàn văn vật của Thủ đô lịch sử, là các vụ bắt bớ thập thò kín hở, lúc thô lỗ, lúc tinh vi, diễn ra liên tiếp ở các tỉnh thành đối với các băng đảng giang hồ cở lớn, núp bóng ở ngay vị trí yết hầu, trên ót, và sau lưng của đảng. Có tay giang hồ cấp cao thoát chạy nhanh như một tên du đảng, có thứ lại luồn lách lanh không kém con trạch, con lươn… Bầu không khí căng thẳng bao trùm cả nước, tiền vàng biến động, chạm đến cả thân phận các con cua, còng, tôm, tép. Có những người dân nông nổi, cắn răng chịu đựng, với hy vọng một tia sáng sẽ lóe lên ở cuối đường hầm, hoặc “sau cơn mưa trời sẽ sáng” với truyền thống của “niềm tin yêu và hy vọng”. Lại có những kẻ thiếu lập trường giai cấp về đức tin đến mức trầm trọng, cứ chấc lưỡi như con thằn lằn, tỏ ra hoài nghi mọi nổ lực rất quyết tâm và chân thành của Đảng.… “Event”(Sự kiện) nào thì cũng phải đến hồi kết thúc. Nước rút cuối cùng của chặng đua 15 ngày hồi họp, mà cả đến con bướm đậu trong vườn Thượng Uyển ở Bắc Kinh cũng rung cánh. Đến cuối ngày 15 tháng 10 lịch sử, thông tin sốt dẻo loan đi khắp nước và thế giới : Toàn thể Ban Chấp Hành Trung Ương Đảng Cộng Sản Việt Nam, với tinh thần đoàn kết rộng lượng, với lý tưởng cao cả, với ý chí đấu tranh quyết liệt, đã tha bổng cho cả chủ ngục lẫn tù nhân, và nhất trí bầu đồng chí Vũ Như Cẩn lên làm Tổng Bí Thư.
Vẫn là Thị Dậu, anh Chí Phèo, và ông Lý trưởng ! Đêm đại hòa tấu đã kết thúc, đèn tắt và tấm màn nhung khép lại, khán giả chưng hửng ra về, mà lòng bâng khuâng...
Đất nước Việt Nam vẫn “êm đềm mà buồn bả”, vẫn “mộng mơ và hy vọng”, vẫn “dùng dằng” như con Sông Hương không chịu chảy. Vì thế, có người xa quê đã lâu sốt ruột, hỏi thăm về xứ Huế, và nhận được câu trả lời rất khẳng định, quả quyết :
“Còn y Núi Ngự bên bờ Sông Hương!”. Chẳng hiểu người viễn xứ ấy thấy buồn hay vui.
Cuối ngày15-10 lịch sử, có người hỏi tôi, có gì mới không anh, tôi trả lời cũng rất quả quyết :
“ Vẫn là Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam, vẫn Đảng Cộng Sản Việt Nam lãnh đạo toàn diện và triệt để” !
Đầu dây bên kia tỏ ra không lịch sự : cúp máy ! Tôi thẩn thờ nhớ lại một mối tình dang dở thoáng qua, có Sông Hương, có Núi Ngự của một thời thanh niên nhiệt tình vồ vập, tâm thức của thời tiền chiến lãng mạn tái hiện, nhìn ra con phố nước chảy như con suối, tôi khe khẻ hát : “Sơn nữ ơi…đời ta như cánh chim ch.i..ề…u…” ./.
HĐN
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét