Thứ Tư, 26 tháng 9, 2012

ĐẢO ĐIẾU NGƯ, THUYẾT ÂM MƯU VÀ TÍNH HỢP PHÁP CỦA CHÍNH QUYỀN ĐẢNG CỘNG SẢN TRUNG QUỐC

BÌNH LUẬN CỦA boxun.com


24-9-2012
Người dịch:  Quốc Thanh
Sóng gió nổi lên ở Thái Bình Dương, cuộc khủng hoảng đảo Điếu Ngư bùng nổ, từng “thuyết âm mưu” một tiếp bước xuất hiện:  Mỹ Nhật hợp mưu đàn áp Trung Quốc, mượn cớ đó để làm sống lại chủ nghĩa quân phiệt Nhật; đấu tranh quyền lực trước Đại hội 18 Trung Quốc ngày càng nóng lên, các thế lực phe phái mượn cớ đảo Điếu Ngư để tranh nhau xuất vị; tàn dư phái tả Mao và Bạc Hy Lai quật mồ đứng dậy, mưu đồ khuếch đại quyền nói năng của các cường nhân quân sự; lãnh đạo khóa tiếp lợi dụng khủng hoảng đảo Điếu Ngư để đánh bóng đăng trường, làm nổi lên tầm quan trọng; người lãnh đạo trước hí diễn xong rồi vẫn còn chưa chịu rút lui khỏi vũ đài chính trị, đã lợi dụng đảo Điếu Ngư để cản trở sự tiếp nhận quyền lực suôn sẻ của lãnh đạo mới.   


     Những thuyết âm mưu này dĩ nhiên là khỏi cần chứng minh, cho dù có mâu thuẫn trước sau, bởi nếu không thì sao còn gọi được là “thuyết âm mưu”, thế rồi, âm mưu về “thuyết âm mưu”, cùng âm mưu của âm mưu về “thuyết âm mưu” lại ập tới, gây xôn xao, nó hứa hẹn một Trung Quốc lớn cũng bị trùm phủ trong một âm mưu cực lớn, một hòn đảo hoang nhỏ xíu cách xa đất liền bỗng nhiên làm cho Thần châu đại địa mù mịt chướng khí. Nguyên cớ do đâu?
 Đảo Điếu Ngư chẳng qua chỉ là một ngòi nổ, ngòi nổ này cháy chính là sự giận dữ và phẫn nộ của quần chúng, dẫn đến giận dữ chính là mọi mâu thuẫn trong xã hội và sự hỗn loạn của chính trường, làm khúc xạ chính là sự bất tài của kẻ thống trị và sự lỗi thời của thể chế chính trị, cùng sự nghi ngờ của dân chúng về tính hợp pháp của nhà cầm quyền. Cũng có thể, dựa vào nhiệt tình yêu nước cháy bỏng và đông người thế mạnh, Trung Quốc với đầy rẫy những “giải phóng quân” hò hát nhảy múa thăng lên làm tướng quả thực có thể chiếm lĩnh được đảo Điếu Ngư, nhưng với cục diện chính trị của Trung Quốc và sự quay lưng lại của lòng dân như hiện giờ, thì rất có khả năng sẽ như một vài cư dân mạng đã tiên đoán, trận này có thể đánh ra thành một “Trung Quốc mới”. Nhà cầm quyền Đảng cộng sản Trung Quốc nếu như không giải quyết được vấn đề về tính hợp pháp cầm quyền, thì cũng sẽ không bao giờ dám xuất binh đi bảo vệ lãnh thổ, họ cũng không dám đối mặt thực sự với nguyện vọng chính trị của dân chúng trong nước và những đòi hỏi hợp lí về sự công bằng. Với nhà cầm quyền Trung Quốc, chủ quyền và nhân quyền đều là thứ yếu, quan trọng nhất là chính quyền của họ. Để giữ cho chính quyền được ổn định, có thể đánh đổi, có thể hi sinh cả chủ quyền và nhân quyền.              
      Kinh tế Trung Quốc trượt dốc, sự thối nát của hệ thống đảng chính phủ ngày càng tồi tệ không còn ngăn giữ nổi, khoảng cách giàu nghèo ngày càng lớn khiến cho tiếng oán thán của người dân dậy trời, trước tình hình ấy, các thế lực bang phái đã mượn cớ khủng hoảng đảo Điếu Ngư để kẻ tạo âm mưu thì đi tạo âm mưu, kẻ đập phá thì đi đập phá, kẻ muốn trút sự bất mãn cũng không bỏ lỡ cơ hội. Kết quả là, cuộc biểu tình chống lại sự phục dậy của chủ nghĩa quân phiệt Nhật đã lại khiến cho người ta nhìn thấy hình bóng của chủ nghĩa quân phiệt Nhật trên đường phố đại lục, trong số những tấm biển đủ hình đủ dạng mà quần chúng biểu tình giương lên đã có tới một nửa là những tuyên ngôn chính trị đề cao bạo lực, thậm chí chống lại loài người, đấy là chưa kể cả tên loạn thế quỷ vương Mao Trạch Đông cũng đã bị trương ra đường phố. Trung Quốc với Đảng cộng sản Trung Quốc cầm quyền 63 năm, từ những băng rôn biểu ngữ này có thể thấy, không những chẳng gắn kết được giá trị đạo đức cốt lõi chung của đa số mọi người, mà trái lại còn nuôi dưỡng nên một loạt những nô tài và ngu tài đã bị tẩy não.            
 Những điều đó còn chưa đủ để khiến cho nhà cầm quyền phải cảnh giác sao? Chắc phải nhìn thấy quan tài rồi mới rỏ lệ, tới sông Hoàng Hà rồi mới cạn hi vọng sao? Trung Quốc sẽ đi về đâu, là tiếng kêu và tiếng thét phát ra từ những người biết suy nghĩ của Trung Quốc trong thời gian gần đây. Trung Quốc sẽ đi về đâu, là điều mà kẻ cầm quyền mới của Trung Quốc buộc phải đối mặt, suy nghĩ và đưa ra đáp án. Khi thế giới đã bước vào thời đại văn minh, đã chẳng còn mấy nước giống như Cộng hòa nhân dân Trung Hoa với Đảng cộng sản Trung Quốc chuyên chế độc đảng, thế mà vẫn còn dùng “Đại hội đảng” của một đảng để quyết định tiền đồ 10 năm tới cho 1,3 tỷ sinh linh.    
       Đáng nực cười hơn là, một “Đại hội đảng” như thế mà ngay cả thời gian họp cũng trở thành “cơ mật cao độ”, tác nghiệp hộp đen tới mức độ như vậy, e rằng bất kì một hoàng triều nào trong thời kỳ vương triều tập quyền 5000 năm của Trung Quốc cũng phải tự thở dài vì kém cạnh. Bởi chuyện một nhà lãnh đạo dưỡng thương không lộ diện mà dẫn đến sự chú tâm của cả thế giới và sự bồn chồn của mọi tầng lớp trong nước cũng đã phản ánh cái bản chất mong manh của thể chế này. Một nhà quan sát chính trị là blogger than thở: Nếu đúng là người kế nhiệm này bị “ngã bệnh” thật, thì có thể phán đoán từ bản chất chỉ mạnh bề ngoài của chính quyền Đảng cộng sản Trung Quốc trước đây rằng, chắc cái chính quyền này đã hết trò.
  Cũng có thể là lần này vẫn chưa hết trò, song có thể duy trì được bao lâu? Một vài quan chức trong các thể chế quân đội và chính pháp… hi vọng sau khi lãnh đạo khóa mới thượng đài sẽ có thể cứu vãn được tình thế hỗn loạn, tốt nhất là tăng cường được kiểm soát, thi hành sự thống trị chiếc bát sắt đối với người dân, khi cần thiết có thể thành lập chính phủ quân sự; phái cải cách trong thể chế thì hi vọng khi Tập Cận Bình lên nắm quyền sẽ bước mau, tiếp tục cải cách, nhưng không cần động chạm đến gốc rễ, để tranh thủ chơi một cuộc nữa; Mao phái và Tả phái nằm ngoài thể chế đang chờ thời để phục hồi Đại cách mạng văn hóa; các nhà hoạt động dân chủ nằm ngoài thể chế thì hi vọng Tập Cận Bình sẽ là Yeltsin của Trung Quốc, hoặc lùi một bước làm Gorbachev của Trung Quốc – Mọi tập đoàn lợi ích, mọi bang phái và tất cả những người quan tâm đến tiền đồ của Trung Quốc đều nuôi hi vọng vào người lãnh đạo mới – những niềm hi vọng không giống nhau.
  Và thế là, chúng ta đã nhìn thấy một nghề mới nổi xuất hiện trên thế giới: Dự đoán xem những vị lãnh đạo nào của Trung Quốc được vào Ban thường vụ; dự đoán xem những người này vào Ban thường vụ rồi thì sẽ làm gì, dự đoán xem Tập Cận Bình sẽ ở vị trí nào. Tất cả những dự đoán này vừa không khoa học, lại cũng chẳng có bất kì quy tắc nào, mà chỉ có thông hiểu được lịch sử đấu tranh quyền lực, phương thức và dạng thức vận hành của Đảng cộng sản Trung Quốc thì mới tìm tòi được ngóc ngách bên trong. Và thế là, chúng ta đã nhìn thấy khi trí thức trên thế giới đều đang nghiên cứu học hành, thì trí thức Trung Quốc lại đang nghiên cứu “tri đạo” (có nghĩa là “biết” –ND), giới trí thức trở thành “phần tử tri đạo”: Ai hỏi dò được danh sách Ban thường vụ qua những tin đồn, ai giải mã được tiền đồ và vận mệnh của Trung Quốc cùng 1,3 tỷ người từ đôi câu vài lời của Tập Cận Bình, thì người đó chính là “phần tử tri đạo” quyền lực nhất. Điều này dường như là giống hệt với hồi Hồ, Ôn lên nắm quyền. Chiếm một phần năm dân số của trái đất, người Trung Quốc đáng thương đang phải chờ đợi một thập niên khác trong vòng tuần hoàn luẩn quẩn ấy.    
       Song, thời đại đã khác rồi. Trung Quốc hiện tại không phải là Trung Quốc 10 năm trước, Trung Quốc 10 năm sau dứt khoát sẽ không giống như Trung Quốc hiện tại. Nếu như 10 năm này mà không giải quyết được sự khủng hoảng về tính hợp pháp của đảng cầm quyền, thì e rằng sẽ không còn 10 năm tiếp nữa. Có thể dự báo, trong 10 năm tới, nếu chỉ dựa vào kiểu chắp chắp vá vá, chỉ dựa vào hội văn nhân cung đình và vào những điểm đánh nhẹ nói khẽ do hội think-tank tạo ra, thì sẽ không bao giờ giữ được sự ổn định và phát triển. Những vấn đề chính trị và hỗn loạn xã hội do khủng hoảng đảo Điếu Ngư dẫn đến, một vị lãnh đạo bị trẹo lưng mà làm cho cả đất nước phải bồn chồn, quả thực không nên truyền lại cho thế hệ sau để tiếp tục làm hại thêm sức sống, đạo đức và niềm hi vọng của dân tộc này.  
 Thời gian lịch sử dành cho Trung Quốc không còn nhiều, song cơ hội thì vẫn còn. Nếu người lãnh đạo mới của Đảng cộng sản Trung Quốc thuận ứng được với xu thế lớn của lịch sử, biết phục thiện, thì hoàn toàn có thể xoay chuyển được càn khôn, thậm chí còn trở thành nhân vật vĩ đại nhất trong lịch sử hiện đại Trung Quốc.
Nguồn: boxun.com
Bản tiếng Việt © Ba Sàm 2012

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét