Thứ Năm, 10 tháng 9, 2009

Nêxin tiếc đứt ruột



Một tháng lang thang đầu làng cuối xóm thực tế ở Việt Nam về, Nexin hồ hởi tìm gặp tôi vào chuyện ngay:
   - Rất nhiều cái mới lạ cho Đông Ngàn đây.
   Vừa nói ông vừa  hí húi giở cái ba lô cà cộ của dân du lịch bui, túm ngược đít balô dốc mạnh. Một đống  các tập thơ đủ khuôn khổ bung ra. Tôi liếc qua: Sách in đẹp, giấy tốt, Nhà xuất bản nhớn bé đủ cả. Sách có cuốn vẽ minh họa, có cuốn lại thấy cả khuông nhạc bài hát lẫn vào thơ. Nexin nói ngay:
  - Đây là kết quả tháng thực tế của tớ - ông đổi cách xưng hô cho thân mật - Qùa tặng của những nơi tớ đi thăm thú khảo sát...Rồi ông cười sảng khoái:
  - Thật kì lạ! Sao Việt Nam lắm nhà thơ đến thế. Đống thơ này là của giới chức sắc khi tớ đi thăm các tỉnh họ tặng. Vừa nói, Nexin vừa hóm hỉnh lôi thêm ra một mớ đĩa CD dứ dứ:
   - Đây nữa, là bài hát của các Sếp. Đúng là mười nghe không bằng một thấy. Người ta bảo người Việt Nam là dân lạc quan. Nay có đi mới biết mỗi ông quan đều là một nhà thơ. Bên Thổ tớ í, làm quan là làm quan chứ về thơ ca thì dốt lắm, âm nhạc thì đàn gẩy tai trâu, chẳng hiểu cóc khô  gì. Hết làm quan là về vườn dọn dẹp cửa nhà hầu vợ. Ông khá hơn thì đi du lịch chấm com! Ở đất nước cậu, hết quan thì về làm cố vấn, chủ tịch hội nọ hè kia cho đến khi chết hẳn. Loại có máu văn nghệ thì xông vào thơ, sáng tác nhạc, vẽ tranh làm nghệ sĩ. Sướng thật!
   Đến đây Nexin lại nhìn vào mắt tôi thành thật:
   - Đông Ngàn ạ, cậu là nghệ sĩ thật nhưng cũng thường thôi. Phải đến khi gặp các chức sắc mình mới biết thế. Giới chức sắc họ có tài kinh bang tế thế, lại có cả tài làm văn nghệ, giỏi cả hai. Cậu chỉ khá có một văn nghệ, đúng không?
   Tôi chỉ còn biết lặng lẽ gật đầu.
   Đến đây thì Nexin ngồi lặng, rồi ngó sang tôi, giọng tiếc rẻ:
   -Sao mình lại không được sinh ra ở Việt Nam để làm quan nhỉ! Vì sinh ở Thổ nên chỉ có mỗi một nghề. Nghĩ mà tiếc đứt ruột.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét