Trong cuộc họp tổ dân phố hôm qua (đại hội đại đoàn kết gì đó), không biết vì lý do gì mà người ta đã không cho bạn tôi phát biểu, để vận động bà con đóng góp cho gia đình người bị nạn. Chắc họ sợ đại hội thất bại vì còn thiếu sót, để cho người bị nạn mà không giúp chăng?
Còn nhớ cách nay mấy năm, cũng có một người chết mà lại được tuyên dương như anh hùng. Cũng tại tổ dân phố này, phường nầy. Nào là phường, quận và cả thành phố xuống tuyên dương truy điệu, báo chí rùm beng mấy ngày liền. Chỉ có người dân tại chổ biết chuyện thì lắc đầu ngao ngán.
Nguyên anh chàng phường đội phó, tối đó uống rượu say đang ngủ ở nhà thì lãnh đạo phường điện báo là có người nhậu say đang quậy, đang xĩn xuống tới hiện trường thì thằng cha quậy quăng trái lựu đạn, anh ta nhào ra ôm trái vì tưởng chưa rút chốt, thế là bùm đi luôn, thật lảng xẹt.
Hai con người, hai thân phận khác nhau, thì cách đối xử cũng khác nhau. Một người chết đi, để lại gánh nặng cho địa phương. Còn người kia cái chết lại được tận dụng như một cách PR cho tinh thần cách mạng.
Vâng, câu chuyện này thật là một bi hài kịch xã hội chủ nghĩa.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét