1.“Mua 1 cô vợ Việt Nam giá 6,000 USD1; Bảo đảm còn trinh;
2. Bảo đảm giao hàng trong vòng 90 ngày ;
3. Không phụ phí ;
4. Nếu bị cô ta bỏ đi trong vòng 1 năm, được bù 1 cô khác miễn phí”...
Buy a wife from Vietnam for only 6000 USD.1. Guaranteed virgin2. Guaranteed to be delivered within 90 days3. NO extra charges4. If ran away within a year you get another one for FREE
Advertisement
Thứ Tư, 05/09/2012, 09:30 (GMT+7)
Địa ngục ở trần gian
TT - Khi mua một cô gái chỉ mất khoảng 30 triệu đồng nhưng có thể
bóc lột được 3 tỉ đồng từ thân xác cô, thì việc buôn bán phụ nữ đã trở
thành ngành “công nghiệp đen tối” tàn bạo và siêu lợi nhuận như mafia
buôn ma túy.
Phóng viên Tuổi Trẻ đã thâm nhập vào thế giới này để tận mắt chứng kiến cảnh đời các cô gái ở địa ngục trần gian!
Kỳ 1:
Mua bán thân xác
Những cô gái Việt buộc phải “hành nghề” trong những khu nhà tồi tàn như thế này ở Xám Cáo - Ảnh: quốc việt |
Mây đen của cơn bão số 4 vần vũ kéo về, nhưng chợ vùng biên vẫn tấp
nập người. Trên một đại lộ ở thị trấn Đông Hưng, tỉnh Quảng Tây, Trung
Quốc, khu Xám Cáo (theo phiên âm của người dẫn đường) như một thế giới
biệt lập với dãy nhà tồi tàn lọt thỏm giữa các tòa cao tầng. Tuy nhiên,
đây lại là nơi có nhiều người tới lui.
Thấy chúng tôi vừa dừng xe, người đàn bà đang ngồi giũa móng tay cười lả lơi...
Phận người trong “hang chuột”
Cô gái có vẻ đã kiệt sức vì tiếp quá nhiều lượt khách mà bằng chứng
rõ ràng là chiếc sọt rác đầy ắp, nằm vật ra giường. Thấy khách chỉ ngồi
hỏi chuyện, cô gái nhắc nhớ thanh toán nếu không sẽ bị “bà chị” đánh vì
mở buồng rồi. Hình như sợ ả tú bà nên hỏi gì cô gái cũng chỉ ừ hử qua
chuyện. Mãi khi chúng tôi nói chẳng biết có dịp nào gặp lại đồng hương
nên bao luôn ba suất, tức 600.000 đồng tiền Việt, cô mới tươi tỉnh trở
lại.
Buồng cách xa chỗ “bà chị”, nhưng cô vẫn dè dặt thì thầm giới thiệu
tên mình là Nga ở Trực Ninh, Nam Định. Nghe hỏi tự nguyện qua Trung
Quốc hay bị lừa bán, Nga thở dài: “Hai năm trước, em bị một thằng cô hồn
đểu ở Hà Nội lừa bán chứ ai thèm qua đây”. Cô kể sau hơn một năm bị ép
bán dâm ở khách sạn, mình đã thành hàng dạt nên mới lay lắt ở Xám Cáo
mạt hạng này.
“Bà chị” của Nga cũng quê Nam Định, từng bị lừa bán, rồi đưa đẩy
thế nào lại cặp với một thằng ma cô Trung Quốc để thành tú bà chăn dắt
gái khác. Xám Cáo trước là đất nông nghiệp, làm lò gạch ven thị trấn
Đông Hưng. Nó là chốn chơi bời rẻ tiền cho giới lao động bản xứ và dân
qua lại buôn bán khu mậu biên. Sau đô thị hóa đến, nhiều điểm mại dâm
chuyển chỗ khác, kẻ còn lại cố bám trụ trên bãi đất đang ngày càng thu
hẹp.
Các cô ở đây đều là người đã bị dạt sau thời gian làm việc. Nhiều
cô tìm đường về nước. Một số cô bị nhiễm bệnh chán đời hoặc có hoàn cảnh
gia đình, lay lắt ở ổ chuột này với giá bán mình chưa bằng nửa nơi
khác!
Những ngày ở Đông Hưng, chúng tôi tiếp tục được thổ địa biên giới
dẫn đi tìm hiểu thân phận các cô trôi dạt xứ người. Cũng như vùng biên
mậu Hà Khẩu, tỉnh Vân Nam hay Pò Chài, tỉnh Quảng Tây, Trung Quốc, những
khu “đèn đỏ” ở thị trấn Đông Hưng có đủ đẳng cấp ăn chơi cho kẻ lắm
tiền lẫn dân bần cùng.
Hầu hết khách sạn đều có gái, nếu không cũng gọi đến được. Ngay
khách sạn kế quán chúng tôi ăn trưa cũng có mười cô gái Việt đang ở trên
lầu. “Các bạn uống rượu xong cứ vào khách sạn này cho em nó hầu, đi đâu
làm chi” - gã chủ quán cười đểu. Nhưng nhiều nhất chính là các shop cắt
tóc, massage. Lúc chúng tôi đến khu phố cũ (còn gọi phố cổ), một dãy
“shop người” kín kín hở hở lả lơi mời chào.
Người dẫn đường dừng lại ở địa chỉ quen, bà chủ người Trung Quốc
nắm tay kéo tuột chúng tôi vào. Ngay sau phòng khách bé xíu chỉ vừa đặt
đủ chiếc bàn và vài ghế con là dãy buồng cho khách hành sự. Chúng cũng
nhỏ xíu như hang chuột, nhưng sạch sẽ hơn và đều buông rèm chứng tỏ đang
kẹt khách.
Nhiều cô gái Việt bị quản thúc trong những ngôi nhà “đèn đỏ”- Ảnh: G.P. |
Tràn ngập chợ người
Ở vùng biên mậu Đông Hưng, phụ nữ cầm lái xe điện cũng sẵn sàng vui
vẻ chở khách tìm đến điểm mại dâm trong vòng không quá 10 phút. Nhưng
càng đi sâu vào nội địa, chúng tôi càng chóng mặt với các chợ tình dục
đầy ắp kẻ mua người bán và hầu như công khai tất cả. Chính đám tú bà, tú
ông cũng cho rằng chế độ một con ở Trung Quốc dẫn đến thiếu hụt nữ giới
nghiêm trọng, nên đàn ông “ăn bánh trả tiền” để giải quyết ức chế sinh
lý. Và đó chính là nguyên nhân khiến nhiều cô gái Việt sa chân vào con
đường địa ngục xứ người.
Ngán ngẩm rời các khu “đèn đỏ” đầy phận người tủi nhục ở Đông Hưng,
chúng tôi đón xe buýt ngược lên thị trấn Giang Bình, tỉnh Quảng Tây,
Trung Quốc. 12g trưa, mặt đường nhựa nóng như đổ lửa, nhưng trong xe
buýt cũ kỹ càng ngột ngạt hơn khi nó vừa rời bãi đã dừng lại đón tốp
khách khác thường. Ba cô gái không quá tuổi 18, gương mặt xinh đẹp nhưng
buồn uất lọt thỏm giữa sáu gã lực lưỡng. Một gã phải cao hơn 1,8m, mập
nần nẫn cỡ heo tạ có vẻ đại ca, đẩy cô xinh xắn và nở nang nhất ngồi ghế
xe kế mình.
Mồ hôi, nước mắt ở Lình Coóng
Ở thị trấn Lình Coóng, tỉnh Quảng Đông, nhiều quán “đèn đỏ” còn tập
trung lại với nhau thành từng khu để khách dễ tìm và cạnh tranh với các
khu khác. Dân chơi bời không đủ tiền vào khách sạn, có thể đến các phố
đầy tiệm cắt tóc, massage mà mới từ 7g sáng đã có các cô trẻ đẹp ăn mặc
hở hang ngồi vẫy khách. Hầu hết các cô gái Việt ở Lình Coóng đều bị lừa
bán qua. Sau khi bị bóc lột tàn tạ, các cô trở thành hàng dạt, không bị
quản lý chặt nữa nên có thể tự tìm đường về nước. Một số cô đưa đẩy
thành nhân tình hay vợ hờ của đám ma cô người địa phương để rồi lại làm
tú bà chăn dắt, hành hạ các cô gái khác.
Mới nhìn cô thôn nữ Nghiêm Thị Thư có nước da trắng mịn, cao dong
dỏng hơn 1,6m và ánh mắt trong veo ở tuổi 17, chúng tôi khó tin cô đã bị
vùi dập gần một năm ở địa ngục xứ người. Cùng với ba bạn gái trẻ khác
đồng cảnh bị lừa bán, Thư là “món hàng” cao giá, đắt khách nhất ở tiệm
massage của “mẹ” Bạch ở Lình Coóng. Tú bà này 50 tuổi, quê ở Bắc Giang,
cũng từng bị lừa bán sang lấy chồng Trung Quốc, rồi trở lại lừa những cô
gái khác.
Tiệm bà Bạch nằm giữa con đường “đèn đỏ” có tên tiếng Trung dịch ra
nghĩa Việt là Phố Cụt. Tuy là chủ Việt, nhưng mụ Bạch mua bán thân xác
các cô gái cũng ồn ào không kém gì đám chủ chứa địa phương. 7g, Thư và
các bạn Ly, Phương, Ba đã phải mặc quần ngắn, áo hở ngực ngồi vẫy khách ở
tiệm massage mà bên trong là dãy “buồng” để hành sự.
Chiều khách xong, các cô được nhận tiền, nhưng ngay sau đó phải nộp
không sứt mẻ một đồng cho bà chủ. Những cô trẻ đẹp như Thư nhiều ngày
phải tiếp 40 lượt khách. Trung bình mỗi khách nửa giờ, các cô không có
thời gian ngủ, thậm chí đánh lại lớp son phấn nhòe nhoẹt trong mồ hôi và
nước mắt! Còn đám tú bà ngồi vắt chân, thu được hàng chục triệu đồng từ
nỗi cay đắng, ê chề của mỗi cô gái.
QUỐC VIỆT
Địa ngục ở trần gian - Kỳ 2:
Những đường dây buôn gái
TT - “Qua đây không làm gái thì làm tiểu thư à? Mày không tiếp
khách, tao kêu bọn ma cô hiếp, chích thuốc nghiện cho thân tàn ma dại.
Không thì tao vất vào rừng cho bọn xã hội đen...”. Nếu không được tận
mắt, tận tai nghe tâm sự đầy nước mắt tủi nhục của các cô gái bị vùi dập
ở xứ người, sẽ rất khó tin chuyện này lại có thật!
Bẫy tình
Những ngày lang thang ở các chợ người Trung Quốc và cố gắng tiếp
cận các cô gái bị đày đọa tình dục, chúng tôi đã phát hiện rất nhiều con
đường dẫn đến địa ngục trần gian. Đằng sau cuộc gạt tình, những vụ bán
người vẻ đơn giản như “vì thiếu tiền chơi game” là những đường dây buôn
người thật sự với nhiều thủ đoạn thâm độc, tàn bạo.
Cô thôn nữ Nghiêm Thị Thư ở huyện Vĩnh Tường, tỉnh Vĩnh Phúc bị lừa
bán qua Trung Quốc lúc chưa tròn 18 tuổi thật ra chỉ là một trong nhiều
nạn nhân của đường dây buôn người này. Đến khi phải cắn răng chịu khách
vùi dập, Thư vẫn còn nghĩ thằng “người yêu” kẹt tiền chơi bời nên liều
bán cô. Mãi sau gặp thêm các cô gái khác cũng đồng cảnh ngộ bị đường dây
này lừa bán, Thư mới hiểu sự thật đen tối của “người yêu” là một kẻ
chuyên buôn người.
Giữa năm 2010, Thư lang thang trên mạng Internet thì quen Tú Anh
(tên thật là Nguyễn Anh Tú, sinh năm 1988, ở thành phố Vĩnh Yên, Vĩnh
Phúc). Thiếu nữ ở ruộng đồng nhanh chóng choáng ngợp với anh chàng đẹp
trai có dáng dấp như diễn viên Hàn. Trong khi gã buôn người lần hồi đưa
cô vào tròng thì Thư lại mê mẩn mối tình sét đánh. Thư và Tú Anh đã tổ
chức một đám cưới rình rang trên mạng. Dù chỉ cưới ảo nhưng cô cũng phải
miệt mài đêm ngày cày game suốt sáu tháng để có tiền sắm váy áo, nhẫn
kỷ niệm ngày cưới.
Trước tết 2011, Tú Anh rủ Thư đi chơi cùng các bạn mình. Đó là Cao
Thị Hồng Lương và Phùng Thanh Tuấn mà về sau Thư mới biết là đồng bọn
từng lừa bán các cô gái khác. Ả Lương, biệt danh là Linh Lương hay Linh
Béo, rủ cả nhóm lên biên giới Lạng Sơn buôn quần áo. Tối đặt chân tới
vùng biên, Linh Béo trả tiền cho một phụ nữ địa phương dẫn đường tắt qua
đất Trung Quốc, sau đó thuê xe thẳng lên thành phố Nam Ninh, tỉnh Quảng
Tây, Trung Quốc. Chặng đường buôn người đầu tiên trót lọt, đến đây
chúng nhập bọn với “mẹ” Ngọc ở Nam Ninh. Đó là mụ tú bà 50 tuổi, tên
thật Nguyễn Thị Biên, quê Bắc Giang, từng chăn dắt Linh Béo làm gái bán
dâm ở Nam Ninh, rồi bày đường đi nước bước cho Linh Béo lại lừa bán các
cô gái khác.
Ứa nước mắt tủi thân, Thư tâm sự: “Bỡ ngỡ tới Nam Ninh, em thấy
bụng mình như lửa đốt. Mấy ngày xa gia đình rồi, trong khi bà Ngọc và
Linh Béo lúc nói chờ lấy quần áo, khi lại bảo đợi xin việc. Còn Tú Anh
cứ lầm lì không nói gì”. Tuy nhiên, lúc này Thư vẫn chưa biết mình đã
rơi vào tay bọn buôn người. Ở nhà bà Ngọc vài ngày, chúng lại đón xe đưa
Thư đến một thị trấn đông đúc có tên là Lình Coóng. Sa chân đến đây,
thôn nữ này mới biết mình đã bị bán cho bà Bạch cũng là người Việt. Đợi
đêm xuống, cô leo tường bỏ trốn. Chính Tú Anh và Linh Béo bắt Thư lại.
Chúng đè nghiến Thư xuống sàn nhà làm lưng cô bật máu vì rách da. Vừa
tát cô, chúng vừa hăm dọa: “Mày bỏ trốn nữa, bọn tao rạch nát mặt cho đi
ăn xin”.
Thư càng khóc, chúng càng đánh chửi: “Người Hoa kỵ tiếng khóc xui
xẻo”. Sau đó, cả bọn lặng lẽ về khi đã ngã giá bán được Thư cho bà Bạch.
Qua hai ngày bỏ đói, nhốt cô trong phòng kín, bà ta mở cửa kêu Thư ra
đi làm. Cô ngơ ngác hỏi làm gì. “Làm gái chứ làm gì. Tao mua mày 100
triệu đồng để nuôi không mày à?”. Bà Bạch lộ rõ mặt tú bà hung ác khi
vừa đánh vừa dọa cho bọn ma cô hiếp dâm, chích Thư thuốc nghiện nếu cô
không chịu nghe lời. Về sau, cô mới cay đắng biết thân xác mình thật sự
chỉ được bà Bạch mua giá rẻ mạt 10.000 tệ (tiền nhân dân tệ Trung Quốc,
bằng khoảng 30 triệu đồng tiền Việt). Mụ tú bà hét khống để bóc lột cô
gái ngây thơ phải kiếm tiền cho mình!
Con sông biên giới Bắc Luân, nơi nhiều cô gái bị lừa bán sang Trung Quốc - Ảnh: QUỐC VIỆT |
10 ngày, ba phận người
Khi phải cùng các cô gái khác cam chịu thân phận cay đắng ở địa
ngục xứ người, Thư mới ngậm ngùi biết chỉ sau cô ít hôm, bọn Tú Anh,
Linh Béo lại lừa bán trót lọt thêm hai cô gái nữa vào ổ quỷ này.
Ở tuổi 21 nhưng Vũ Thùy Ly, quê Bỉm Sơn, Thanh Hóa, hằn sâu nét mệt
mỏi, u uất khi tâm sự với chúng tôi: “Năm 18 tuổi, em đang học cao đẳng
giao thông vận tải ở Hà Nội thì bạn gái ở Vĩnh Phúc rủ về quê chơi. Con
đường tủi nhục của em bắt đầu từ đây...”. Ly ngậm ngùi kể nhà mình rất
nghèo. Cha làm công nhân, mẹ quanh quẩn với ruộng, hay cãi cọ nhau. Ly
rất buồn, đặt nặng tình cảm vào bạn bè. Năm 2010, về quê bạn ở Vĩnh
Phúc, cô lại quen với Tú Anh, Tuấn, Linh Béo qua những lần “buôn chuyện”
trên mạng. Gặp nhau vài buổi, chúng đã bỏ tiền bao Ly và cả cô bạn lên
chợ biên giới Trung Quốc chơi. Hai cô thôn nữ lúc này mới 18 tuổi, không
mảy may nghi ngờ lòng dạ nhẫn tâm của bọn buôn người. Chiều mùa đông
ngày 23-12-2010, cả nhóm đặt
chân đến Đồng Đăng. Linh Béo mua cho Ly và cô bạn đôi giày để đi bộ
đường rừng qua biên giới.
Đi bộ khoảng hơn một giờ ra được đường lớn, Linh Béo vẫy taxi.
Nhưng chỉ ngồi xe một đoạn, cả nhóm lại xuống, gọi xe ôm len lỏi đường
rừng vì có kiểm soát công an cơ động Trung Quốc phía trước. Sau đó, cả
nhóm lại lên taxi đi thẳng tới thành phố Nam Ninh và cũng vào nhà “mẹ”
Ngọc mà bọn Linh Béo đã dẫn Thư vào. Thấy hai cô gái ngây thơ, tươi trẻ,
Ngọc ngọt nhạt: “Mấy đứa cứ ở chơi với cô hôm nay, rồi mai ra chợ lấy
hộ cô ít quần áo”. Sáng sau, “chồng” bà Ngọc là một gã đứng tuổi người
Trung Quốc đi mua vé xe để cả nhóm đi tiếp. Ngồi xe chạy suốt đến Lình
Coóng, Ly và bạn rất đói nhưng vẫn chưa nghi ngờ mình bị bán vì vẫn có
nhóm “bạn tốt” Linh Béo đi chung.
Khi đến nhà bà Bạch trời đã khuya. Cả nhóm mệt mỏi lăn ra ngủ. Sáng
hôm sau, Ly và bạn thấy “mẹ” Ngọc cùng nhóm Linh Béo mất tăm. Đôi bạn
ngơ ngác hỏi thì bà Bạch lạnh lùng: “Chúng cầm tiền về hết rồi”. Hai cô
bắt đầu hoảng sợ khi thấy Thư (bị bán sang trước 10 ngày) xanh xao đang
ngồi ủ rũ trang điểm, chuẩn bị làm việc gì đó. Ly ngơ ngác xin bà Bạch:
“Các bạn về rồi, vậy bọn cháu về luôn nhé”. “Về cái mả tiên sư nhà chúng
mày. Bị bán rồi mà không biết à”- bà Bạch cười nhạt. Ly và bạn bật khóc
tức tưởi: “Bán chúng cháu làm gì ạ?”. “Làm gái cho người ta chơi chứ
làm gì” - bà Bạch hét to. Ly rấm rứt: “Vậy bán bao nhiêu để bố mẹ cháu
chuộc được không ạ?”. Bà Bạch xấn xổ tới hai cô gái đang run rẩy:
“Chuộc cái mả tiên sư nhà bọn mày. Mỗi đứa tao mua 100 triệu ấy. Chuộc
nổi không?”.
Hai cô gái tái mét, chết lặng. Ngay sau đó tú bà này gọi điện thoại
cho bà Vân nào đó để tiếp tục bán Ly, còn cô bạn thì giữ lại. Nhìn hai
người bạn mới vừa đau khổ sa chân, Thư cũng ứa nước mắt. Chỉ mười ngày,
bọn Tú Anh đã bán cả ba người vào địa ngục trần gian!
QUỐC VIỆT
------------------------------ -----------------
Có những cô gái mang thai với chính kẻ buôn người đội lốt
“người yêu” cũng bị bán và bắt phá thai để tiếp khách. Thậm chí chúng
còn vào tận nhà để cướp các cô ngay giữa làng quê.
-----------------------------
Nạn buôn người ở Việt Nam đã xảy ra từ rất lâu và ngày càng
trầm trọng. Từ mấy năm nay, những đường dây buôn bán phụ nữ, trẻ em đi
làm nô lệ tình dục ở các nước đã lan truyền khắp hang cùng ngõ hẻm và
ngày càng trắng trợn. Nhưng, từ trước đến nay, báo chí vẫn cho rằng đây
là những cuộc buôn bán do các cá nhân tổ chức bất chấp luật pháp.
-----------------------------
Công an và Bộ đội biên phòng Nghệ An thông đồng bán phụ nữ sang Trung Quốc
Mới
đây, một đường dây mua bán phụ nữ tại Nghệ An được sự tiếp tay của công
an và Bộ đội biên phòng đã lộ rõ. Việc mua bán có tổ chức và có sự tiếp
tay của cơ quan chức năng nhà nước thể hiện nạn buôn người đã trở thành
một vấn đề ngày càng đáng báo động.
Mấy
tháng nay, người dân khu vực Quế Phong và Diễn Châu Nghệ An lan truyền
tin đồn làm nhiều người nổi giận: Nhà cầm quyền Nghệ An mà trực tiếp là
công an và Bộ đội Biên phòng đã thông đồng trong việc buôn phụ nữ sang
Trung Quốc.
Vụ
việc bắt đầu từ tháng 5/2012, gia đình chị Trần Thị Lan, quê quán xã
Diễn Kỷ, huyện Diễn Châulên làm ăn và hiện cư trú tại Tri Lễ, Quế Phong,
Tỉnh Nghệ An có cô con gái bị một phụ nữ lừa bán sang Trung Quốc. Đó là
Vi Thị Dung, một phụ nữ quê Quế Phong đã từng sang Trung Quốc và về địa
phương lừa đảo đưa phụ nữ sang Trung Quốc bán vào các ổ mại dâm hoặc
làm vợ ngoài ý muốn của họ.
Điều
đáng nói là sau khi lừa bán cô gái này sang Trung Quốc, Vi Thị Dung đã
ngang nhiên về Việt Nam, gia đình cô gái đã bắt được và giao cho công an
xã. Nhưng chính quyền xã đã không giải quyết buộc gia đình phải giao Vi
Thị Dung cho đồn Biên phòng 519 tại Huyện Quế Phong, Tỉnh Nghệ An.
Những tưởng sự việc sẽ được giải quyết theo luật pháp quy định và các cơ
quan chức năng sẽ làm hết khả năng của mình để cứu nạn nhân đã bị bán
sang Trung Quốc.
Thế
nhưng, ngày 29/7/2012, hồi 14h, một sĩ quan đồn Biên phòng 519 là Trần
Văn Công đã nhận tiền của đối tượng buôn người và thả người phụ nữ buôn
người đó ra.
Như
vậy, có thể nói rằng những đường dây buôn người ra nước ngoài đã hình
thành bằng sự cấu kết giữa những tổ chức bất hợp pháp và các cơ quan
chức năng của nhà nước.
Vụ
việc đã gây nên phẫn uất trong nhân dân Nghệ An, đòi hỏi nhà cầm quyền
Nghệ An phải chấm dứt ngay lập tức hành động tiếp tay buôn bán phụ nữ và
trẻ em ra nước ngoài bằng các đường dây tội phạm.
Nữ Vương Công Lý sẽ tiếp tục theo dõi vụ việc này để thông tin đến quý vị độc giả.
10/9/2012
Nữ Vương Công Lý
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét