Con đã khóc hai lần do nước Mỹ,
Những lần kia bố không biết do ai…
Thời gian thấm thoát trôi nhanh, mới đó mà đã năm năm từ ngày con đặt chân lên nước Mỹ.
Mười bẩy tuổi nhưng với bố mẹ, con vẫn còn thơ dại. Bởi vậy khi nghe tiếng con trong điện thoại: bố ơi rồi chỉ là từng hồi khóc nức nở.
Bố nghe tim mình thắt lại từng hồi, không biết con bé nó bị gì.
Mãi cho đến khi con ngừng khóc thì bố mới biết là con bị giật cái bóp.
Chả là chiều thứ bẩy nhỏ bạn cùng phòng người Mỹ, chở con bé đi siêu thị mua đồ ăn và những thứ cần dùng trong một tuần.
Khi hai đứa vừa ra gần tới chổ xe đậu, thì ở đâu lù lù hiện ra mấy thằng Mễ, nó giật béng cái bóp con bé đang đeo ở vai.
Thế là khóc nức nở, khóc cho tới khi nói chuyện với bố vẫn còn khóc.
Năm năm sau, đang đi trên đường con lại gọi: bố ơi mẹ sao rồi? Vừa trả lời mẹ con rớt rồi, thế là lại khóc. Con gái sao lại hay khóc thế nhỉ?
Nhưng gẩm lại thì cũng phải, xa mẹ, xa gia đình đã 5 năm.
Nỗi nhớ nhà cứ mãi lớn dần, cho đến khi học xong thì lại may mắn kiếm được việc làm liền.
Thế là kế hoạch về thăm nhà lại phải hũy bỏ, lập tức kế hoạch B được thực hiện.
Nhưng một lần nữa trời không chìu con vậy.
Thằng Mỹ phỏng vấn mẹ, nó cứ chăm chăm bảo, con bà là con một, do đó không có gì bảo đảm bà sẽ quay về.
Hic hic, nó không coi cái thằng chồng nầy có cờ ram nào.
Vậy đó, chỉ có thế là nó từ chối cấp visa.
Hết khóc lại giận dỗi đòi về VN luôn, thế là lại phải khuyên can hết lời.
Thôi ráng đi làm, chờ có thẻ xanh hãy về.
Rồi nào là VN bây giờ nước ngập, lô cốt, kẹt đường, tai nạn giao thông dử lắm.
Rồi lại giận dử nhắc lại, về VN thì tới bao giờ con mới mua nổi căn nhà mà trả lại cho bố mẹ.
Chả là hồi đó để có chi phí cho nó tỵ nạn giáo dục, gia đình tôi đã phải bán căn nhà đang ở, kéo nhau về ở ké nhà ngoại.
Mà nghỉ cũng đúng, nếu về VN thì làm sao con mua nỗi căn nhà với đồng lương hiện nay và mức chi phí cao ngất trời.
Mỗi tháng cứ quay như chong chóng khi đám hóa đơn bay về tới tấp.
Rồi con sẽ ra sao khi mọi thứ trật tự theo thói quen của con bị đánh mất, không xếp hàng, không có không gian bình yên và khoảng lặng khi cần.
Hãy ở lại đấy, mua một căn nhà, thi quốc tịch và rước bố mẹ qua để trốn tránh nỗi sợ hải từng giờ.
Để bố không phải mỗi khi có chuyện đi ra ngoài, về tới nhà mới thở phào nhẹ nhỏm ta vẫn còn nguyên vẹn.
Để bố mẹ tránh phải nhìn mấy anh mặc đồng phục, và cả không đồng phục nhẹ nhàng thoải mái thò tay vào ví nhón lấy mấy tờ.
Để không còn lên máu khi có việc ra quan, không áy náy khi cướp đường, tranh chạy như một thằng điên.
Bố không muốn làm Việt kiều yêu nước, bố chỉ muốn là người đi ở ẩn phương xa, ôm nỗi nhớ nhà quắt quay trong dạ.
Ai bảo cho nó đi mà không cho nó về hè hằng năm? Vì nó không về nhà những 5 năm nên tụi Mỹ mới nghĩ rằng nó ở lại luôn và không thể cho 2 vợ chồng ông đi Mỹ đâu.
Trả lờiXóaThế là vợ chồng ông ác với con nhỏ quá. Con tui đi cứ mỗi năm là về hè ở VN 3 tháng mà nó còn muốn stress dữ dội. Hai ông bà như thế là không tâm lý với thế hệ trẻ bây giờ rồi.
Thế hệ chúng mình nó khác. Sinh ra thời bom đạn, chiến tranh ác liệt. Nên chúng mình có cái ác và cái bi, cái hùng trong tâm hồn có thể chịu đựng mọi thảm cảnh. Còn tụi nhỏ nó được sinh ra trong hòa bình. Lớn lên được nuông chìu dạy dỗ trong môi trường chăn êm, niệm ấm. Nên sức chịu đựng của nó không thể bằng mình.
Bây giờ tui chỉ cho cái cách này: Ông hoặc bà đi thăm người thân ở Canada rồi làm quá cảnh sang Mỹ thăm nó là được.