Sẽ chẳng có sự thật nào là
sự thật nếu nó còn đang được giấu kín. Và ngay cả khi sự thật ấy bị lộ
ra ngoài, vì một nguyên nhân khách quan nào đó thì khán giả cũng chỉ
được biết một phần của sự thật.
Khi sàn chứng khoán liên tục phá đáy, TS Alan Phan và cộng sự của ông có một quyết định khá “ngược đời”: Tổ chức ngày hội chứng khoán. Khởi nguyên của ý tưởng này là từ câu nói của tỷ phú Warren Buffet: “Nên sợ khi thiên hạ tham; vả nên tham khi thiên hạ sợ”.
Chia sẻ về hành động “ngược đời” và có
vẻ như liều lĩnh này, TS Alan Phan nói: “Người Việt Nam bị chi phối bởi
tâm lý đám đông. Chúng tôi hy vọng sẽ giúp cho các nhà đầu tư hiểu thêm
về chứng khoán và ý thức rõ hơn về quyền lợi của mình khi tham gia đầu
tư”.
Ông cũng nói rằng, khi các công ty chứng
khoán “làm bậy”, nhà đầu tư chỉ biết thụ động chờ sự can thiệp của nhà
nước chứ không ngay lập tức tự đứng dậy đòi quyền lợi như nhà đầu tư
nước ngoài. Nguyên nhân của sự yếm thế này, một phần lớn là do thiếu
thông tin.
Có vẻ khập khiễng khi so sánh các nhà
đầu tư chứng khoán của Việt Nam với những khán giả đang theo dõi chương
trình Giọng hát Việt đang phát sóng trên VTV3 bởi khán giả không phải là
những người đầu tư tiền của cho The Voice lên sóng mà là VTV và Cty Cát
Tiên Sa.
Thế nhưng chính khán giả là những người
đã đầu tư thời gian và lòng tin cho chương trình giải trí đang được coi
là nóng bậc nhất này. Nếu không có khán giả, liệu chương trình ấy có
được lượng rating cao chót vót và những plot quảng cáo nhiều hơn cả thời
lượng dành cho nội dung chương trình như vậy không? điều này chính BTC
chương trình là những người hiểu rõ nhất.
Kết quả đã được dàn xếp hết rồi, đừng đợi chờ gì nữa!
Mọi thứ vẫn cứ sẽ yên ả nếu không nổ ra
scandal bị nghi là dàn xếp kết quả của The Voice. Điều hấp dẫn nhất khi
xem một show truyền hình thực tế tìm kiếm tài năng đó là gì? Đó là việc
chờ đợi kết quả cuối cùng. Thế nhưng cái clip ấy đã tiết lộ một sự thật:
Kết quả cuối cùng ấy được dàn xếp hết rồi, đừng đợi chờ gì nữa.
Thực ra, việc dàn xếp kết quả ở những
chương trình truyền hình thực tế trên toàn thế giới là việc hoàn toàn
bình thường bởi những người làm chương trình có quyền tạo nên sự hấp dẫn
cho chương trình của mình. Người ta gọi đó là sự dối trá ngọt ngào.
Ngọt ngào bởi dù có dàn xếp, thì người chiến thắng cuối cùng phải thỏa
mãn được sự mong đợi của công chúng và cũng là tiêu chí của chương
trình: Đó phải là người tài năng nhất, người tỏa sáng nhất hay ít nhất
là người tổng hòa được các yếu tố ấy nhiều nhất.
Thế nhưng, sự thật được tiết lộ trong
clip kia lại là một sự dối trá không hề ngọt ngào với khán giả, mà ngược
lại nó đắng ngắt. Là bởi vì, sự thật được tiết lộ qua clip ấy cho thấy,
người chiến thắng không phải bằng tất cả những thứ đã được liệt kê ở
trên.
Khán giả là những người đang hoang mang.
Những thí sinh tham dự cuộc thi ấy cũng hoang mang. Bởi họ không biết
đằng sau clip không thiện chí kia là một sự thật; hay chỉ là một sự dối
trá?
Khi khán giả bị đánh cắp niềm tin
Việc tổ chức một buổi họp báo là một
nước cờ sáng suốt của BTC. Bởi trong khi tất cả đang hoang mang, thì
việc có được thông tin chính thống từ BTC chuyển đến độc giả thông qua
các nhà báo là điều hết sức cần thiết trong lúc này.
Khi một phóng viên đặt câu hỏi: “BTC
nghĩ sao khi tôi cho rằng khán giả mới là nạn nhân của scandal này? Làm
thế nào để lấy lại niềm tin đã mất?” thì câu trả lời khiến cho tất cả
các phóng viên có mặt trong buổi họp báo chưng hửng: “Khán giả mất niềm
tin là do phóng viên”.
Theo như lý luận ấy, lẽ ra phóng viên
hãy đừng đưa tin về cái clip kia thì khán giả sẽ không mất niềm tin. Và
phải chăng theo như suy luận ấy, nếu như các phóng viên không quá “cưng
chiều” đưa quá nhiều thông tin về chương trình này thì có lẽ khán giả đã
không đặt quá nhiều niềm tin, không dành quá nhiều sự ưu ái để rồi bị
mất niềm tin như thế, bị thất vọng nhiều như thế?
Không thể phủ nhận, clip mới được tung
lên đã khiến cho The Voice phải đối mặt với một sự khủng hoảng về truyền
thông. Điều cần làm nhất bây giờ không phải là đổ lỗi ai đúng, ai sai
mà là giải quyết cơn khủng hoảng đó.
Và việc mà ngay cả một người không có
kiến thức về truyền thông cũng hiểu là cần phải làm ngay đó là: cho khán
giả biết clip kia là sự thật hay chỉ là sự ác ý. Nếu trong đó có một
phần sự thật, thì sự thật đó chiếm bao nhiêu phần trăm? Cung cấp sự thật
trong trường hợp này và giải quyết triệt để nó, lấy lại lòng tin của
khán giả là cách thức tốt nhất. Và điều khán giả cần, là một sự thật,
chứ không phải là một vở kịch, một sự dối trá được dàn dựng để che lấp
cho những sự dối trá khác, nếu có.
Tâm lý đám đông bao giờ cũng có hai mặt
của nó. Cách thức mà BTC The Voice đang giải quyết khủng hoảng do clip
kia gây ra rõ ràng là vòng vo và không sòng phẳng với khán giả yêu thích
chương trình. Phải chăng, chẳng có sự thật nào là sự thật nếu nó còn
đang được giấu kín. Và ngay cả khi sự thật ấy bị lộ ra ngoài, vì một
nguyên nhân khách quan nào đó, thì khán giả cũng chỉ được biết một phần
của sự thật?
Đối đầu với truyền thông và lấp liếm với
khán giả chỉ càng làm cho tình hình thêm tồi tệ. Khán giả từng ưu ái,
yêu quý chương trình thì họ cũng có thể quay lưng khi bị đánh cắp niềm
tin.
Hơn ai hết, BTC là người hiểu rõ rất, họ sẽ được và mất gì nếu điều đó xảy ra.
Tuấn Hải
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét