(những cảm xúc đọng lại sau khi đọc: Khoảnh khắc của hoa Quỳnh)
Nhiều người thấy mình hay ăn cơm nhà làm chuyện thiên hạ thì bảo là mình tốt, là mình có lòng bác ái v.v…Nhưng mình lại không nghĩ thế, vì khi mình đi làm những chuyện quởn như thế chẳng qua là tại mình thích. Và hành vi đó mình cho là tự sướng. Làm việc theo ý thích là có động cơ cá nhân, cho nên không thể phong tặng danh hiệu bừa bải như thế.
Có người lại bảo mình ngốc, tự dưng bỏ công, bỏ của làm tờ báo. Lại không bán mà cho coi miễn phí! Mình cũng không thừa nhận chuyện nầy, bởi tuy cho coi không nhưng mình cũng nhận được rất nhiều lời nịnh nọt, xúi dục, khều, ngắt, móc, nhéo….
Và nhất là cái đầu của mình tự dưng nó phình to bởi vô số kiến thức cập nhật mỗi ngày, lại đa dạng trên đủ lĩnh vực. Và page view cứ tăng vùn vụt như tốc độ của tên lửa đất đối hạm made inTung Của.
Rồi lại có người lại cho mình là gàn dở hoặc vớ vẫn, ăn nói chẳng ra làm sao. Không biết tôn ti trật tự, thấy mấy em trẻ là cứ anh anh, em em ngọt sớt. Còn gặp mấy ảnh thì lại chú chú bác bác, dù mấy ảnh cũng chĩ trạc tuổi mình.
Cái nầy thì mình có một chút, một chút thôi nhe. Lý do là tại bị bởi vì trong cái ngữ cảnh văn hóa mạng (hổng phải cách mạng), hoặc văn phòng thì phải xưng hô như thế mới phù hợp. Còn vụ mấy anh trai thì tại bị bởi vì con mắt mình nó nhầm thôi mà. Đó, lúc tại chổ mỗ mắt đó, mình thấy mấy ảnh già quá mới kêu bằng chú, bác chớ đâu có ngờ tới chừng dòm vô chổ năm sinh có người còn nhỏ hơn mình mấy tuổi. Ai có dè nông dân VN lại mau già dử chời!
Nói tới chuyện nầy lại phải lạc đề một chút: hôm bà con ở Giồng Riềng lên tới Bệnh viện Thủ Đức, gặp lại mấy người quen hôm trước, lúc về dưới khám bệnh. Bà cụ nói trời ơi cám ơn tụi cháu quá, bửa lãnh thuốc dìa uống tới nay khỏe ghê luôn. He he he, mình cảm thấy vui lắm nhưng cũng lại buồn nhiều lắm. Mấy người già ở dưới chỉ bị cao huyết áp mà thôi, và viên thuốc cũng chỉ độ ngàn bạc. Thế mà cũng phải có đoàn về thì họ mới biết và sau khi hết thuốc được cho họ lại cứ y theo toa mà mua. Thuốc sản xuất tại Vn, toa uống tuần lễ chỉ chục ngàn. Hổng biết mấy anh cán bộ y tế địa phương ở dưới làm gì mà hổng chịu chỉ giúp cho bà con há?
Trở lại câu chuyện của hoa Quỳnh, thật tình mà nói thì cô Tư cổ cũng có cái lý của cổ, nhưng làm sao giờ hả cô? Không chỉ có cái gia đình ở Trãng Sen đó, mà còn nhiều gia đình khác ở miền Tây chất phác giờ cũng đã tự đánh mất mình. Cái tình mà ngày xưa dân miền Tây nhiều như con cá linh mùa nước nổi, giờ cũng đã hiếm như dòng sông đỏ au giờ trắng nhờ trắng nhợt.
Vì sao vậy trời? Nói hổng phải chớ nhiều khi tui nghĩ hổng lẽ tại mấy ảnh? Thì đó, mấy anh mấy chị cũng thấy đó, giờ cái gì cũng theo phong trào. Nuôi cá tra nè, rồi đắp đập nuôi tôm nè, rồi bỏ cây nầy trồng cây khác cho nó có lời nhiều hơn nhưng không hề có một cái gì gọi là khoa học chứng minh cả. Cứ ai sao tui vậy ai làm bậy tui làm theo.
Thấy người ta cho con lấy chồng xứ Đài rần rần thế là cũng phải gã con bằng được qua bển, mà hổng cần biết rồi nó có hạnh phúc hay không nơi xứ lạ quê người. Thôi thì con cũng đành nhắm mắt đưa chân, kiếm tiền gửi dìa cho ổng bả cất nhà lai mở mày mở mặt với lối xóm bà con. Ôi tâm sự của con bé đi chung xe với tôi về Hỏa Lựu (Vị Thanh) nghe sao buồn quá, đau quá, biết làm sao bây giờ? Cứ thế, cứ thế những câu hỏi cứ trôi tuồn tuột qua như trêu ngươi, như cắc cớ…
Mượn tạm câu kết của cô Tư cho phần cảm tưởng hổng giống ai, như thằng bé được phỏng vấn đặng trao học bổng. Nó trả lời mà ai nghe cũng tức hết vậy á! Khi hỏi nó con chọn cái trường Tôn Đức Thắng con có nghĩ là mình có đủ tiền để đóng? Nó bảo: ở dưới Cà Mau nó thấy để trường Đại học công lập, lại là trường của Tổng liên đoàn lao động VN nên cứ nghĩ học phí rẽ. Tới chừng nhận giấy báo tính ra mắc gấp 3 lần mấy trường khác nó mới té ngữa là nó đã bị lừa. Vậy là đâu có Đức, như vậy là Đứt thì có!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét