Nhà thơ Đinh Hùng: sinh năm 1920 tại Hà tây. Mất năm 1967 tại Sài Gòn-Việt Nam. Tác phẩm chính: Mê Hồn Ca (1954), Đường vào tình sử (1961)
Khi mới nhớn, tuổi mười lăm, mười bẩy,
Làm học trò, mắt sáng với môi tươi.
Ta bước lên, chân vẫn dạo bên người,
Ngoài cặp sách, trần ai cũng xem nhẹ.
Đời thấp thoáng qua học đường nhỏ bé,
Phố phường cuộc sống mới lên hoa.
Ta ngồi nghe những tiếng thị thành xa,
Hồn lơ đãng mộng ra ngoài cửa lớp.
Nắng thuở đó khiến lòng ta hồi hộp,
Ta nhìn cao mới rõ bị giam cầm.
Ôi tiếng nào vang bốn bức tường câm?
Không khí nặng mơ hồ thầy với bạn.
Ta nhớn lên, bước đường không giới hạn,
Có lẽ đâu kiềm giữ nổi tay người ?
Tuổi hoa hồng kiêu hãnh của ta ơi!
Tình đã hẹn ở trên đường nắng mới.
Ta ném bút, dẫm lên Sầu một buổi,
Xa vở bài, mở rộng Sách Ham Mê.
Đã từng phen trèo cổng, bỏ trường về,
Xếp đạo đức dưới bàn chân ngạo mạn.
Đời đổi mới từ ngày ta dấy loạn,
Sớm như chiều hư thực bóng hoa hương,
Ta ra đi, tìm lớp học thiên đường,
Và khi đó thì mẹ yêu ngồi khóc...
Ôi! khoái lạc những giờ trốn học,
Những bình minh xuân đẹp, những chiều thu!
Bao cảnh nước mây đằm thắm hẹn hò,
Khi biếng gặp, nhớ nhung pha màu áo.
Hỡi thành đô với linh hồn Bách Thảo!
Còn nhớ ta, chàng tuổi trẻ tóc bay ?
Làm học trò nhưng không sách cầm tay,
Có tâm sự đi nói cùng cây cỏ.
Riêng ta nhớ những trưa hè sắc đỏ,
Đường hoàng lang nắng động: lối đi quen.
Nhìn bóng cây chen bóng mộng hư huyền,
Ta đến đó lần đầu nghe rạo rực.
Thấy phản phất hình đôi vai, bộ ngực,
Làn môi tươi in một nét son hồng.
Cặp má đào phơn phớt ánh phù dung,
Đầu lả lướt mái tóc dài sóng gợn?
Ta ngây ngất cả tấm thân vừa nhớn
Bỗng rùng mình thở vội ánh dương qua,
Tưởng hương thơm một da thịt đàn bà .
Khi mới nhớn, tuổi mười lăm, mười bẩy,
Làm học trò, mắt sáng với môi tươi.
Ta bước lên, chân vẫn dạo bên người,
Ngoài cặp sách, trần ai cũng xem nhẹ.
Đời thấp thoáng qua học đường nhỏ bé,
Phố phường cuộc sống mới lên hoa.
Ta ngồi nghe những tiếng thị thành xa,
Hồn lơ đãng mộng ra ngoài cửa lớp.
Nắng thuở đó khiến lòng ta hồi hộp,
Ta nhìn cao mới rõ bị giam cầm.
Ôi tiếng nào vang bốn bức tường câm?
Không khí nặng mơ hồ thầy với bạn.
Ta nhớn lên, bước đường không giới hạn,
Có lẽ đâu kiềm giữ nổi tay người ?
Tuổi hoa hồng kiêu hãnh của ta ơi!
Tình đã hẹn ở trên đường nắng mới.
Ta ném bút, dẫm lên Sầu một buổi,
Xa vở bài, mở rộng Sách Ham Mê.
Đã từng phen trèo cổng, bỏ trường về,
Xếp đạo đức dưới bàn chân ngạo mạn.
Đời đổi mới từ ngày ta dấy loạn,
Sớm như chiều hư thực bóng hoa hương,
Ta ra đi, tìm lớp học thiên đường,
Và khi đó thì mẹ yêu ngồi khóc...
Ôi! khoái lạc những giờ trốn học,
Những bình minh xuân đẹp, những chiều thu!
Bao cảnh nước mây đằm thắm hẹn hò,
Khi biếng gặp, nhớ nhung pha màu áo.
Hỡi thành đô với linh hồn Bách Thảo!
Còn nhớ ta, chàng tuổi trẻ tóc bay ?
Làm học trò nhưng không sách cầm tay,
Có tâm sự đi nói cùng cây cỏ.
Riêng ta nhớ những trưa hè sắc đỏ,
Đường hoàng lang nắng động: lối đi quen.
Nhìn bóng cây chen bóng mộng hư huyền,
Ta đến đó lần đầu nghe rạo rực.
Thấy phản phất hình đôi vai, bộ ngực,
Làn môi tươi in một nét son hồng.
Cặp má đào phơn phớt ánh phù dung,
Đầu lả lướt mái tóc dài sóng gợn?
Ta ngây ngất cả tấm thân vừa nhớn
Bỗng rùng mình thở vội ánh dương qua,
Tưởng hương thơm một da thịt đàn bà .
THƠ ĐINH HÙNG
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét