Di Tản
Ngày
30 tháng 4, 1975 là ngày chính thức ghi nhân sự sụp đổ của Việt Nam Cộng Hoà
trước làn sóng xâm lăng của cộng quân. Cuối tháng 4,1975 đã có những đợt rời
Việt Nam của các nhân viên và gia đình
các sứ quán, công ty ngoại quốc cũng như nhừng người Việt có phương tiện riêng
hoặc được các cơ quan Hoa Kỳ và các nước
đồng minh bảo trợ. Ngày 29 tháng tư 1975,
Tổng Thống Hoa Kỳ Gerald Ford chính thức ra lịnh khỏi động chiến dịch “Frequent
Wind” để di tản quân nhân, nhân viên dân
sự Mỹ và một số người Việt đã từng cộng
tác hay liên hê với chính phủ Mỹ và chính phủ Việt Nam Cộng Hòa rời khỏi Việt
Nam để tránh bị Cộng Sản trả thù.
Cùng
thời điểm này, rất nhiều người Việt Nam cũng đã quyêt đinh di tản. Họ là những người mà đã ít nhất một lần bỏ
nơi chôn nhau cắt rốn, bỏ mồ mả ông bà, tổ tiên để di cư vào Nam năm 1954, họ
là những người đã có ít nhiều hiểu biết, kinh nghiệm về cộng sản, họ là những
người đã may mắn vượt thoát được sau cuộc triệt thoái của Quân Đội Việt Nam
Cộng Hòa khỏi miền Cao nguyên và miền Trung, họ là những người chối bỏ chế độ
cộng sản. Ðó là lý do mà làn sóng người di tản trong tháng Tư 1975 đã làm
nhiều người ngạc nhiên với con số khoảng 300 ngàn người và các cơ quan cứu trợ
quốc tế đã phải mất nhiều thời gian để giúp họ định cư ở các nước tự do nhất là
Mỹ, Canada, Úc, Tân Tây Lan và các trai tạm cư ở Subic Bay (Philippines), Guam,
Wake Island, California, Arkansas, Florida, Pensylvania ãa phải mở mãi cho đến
cuối năm 1975.
Chiến
dịch ‘Frequent Wind” trên nguyên tắc chỉ kéo dài từ 3:30 chiều ngày 29 tháng tư
và chấm dứt vào đúng 21 giờ ngày 30 tháng tư, 1975 khi người lính Mỹ cuối cùng
được trục thăng bốc khỏi Sàigòn và trụ sở của cơ quan DAO (Defence Attachés Offfice)
của Hoa Kỳ được Thủy quân lục Chiến Hoa kỳ cho phá nổ. Tuy nhiên với làn sóng người di tản rầm rộ đổ ra biển Thái Bình Dương bằng các tàu hải quân, thương
thuyền và cả các tàu đánh cá nhỏ, việc
cứư vớt người vẫn được tiếp tục trong nhiều tuần sau đó. Hạm đội số 7 của Hải quân Hoa Kỳ với các hàng
không mẫu hạm Hancok , Midway và nhiều
tàu chiến hạm cũng như nhiều thương thuyền Hoa kỳ và quôc tế đã tham dự vào
chiến dịch cứu vớt người trên biển rồi chuyển qua các trai ty nạn ở Subic, Guam
trước khi phân tán họ đi tị nạn tai Hoa kỳ và các nước tự do khác như Canada,
Uc, Pháp, Anh, vân vân. Trên thực
tế, giai đoan di tản và vượt biên không có sư gián đoạn. Có chăng chỉ là sự phân chia thời điểm chính
phủ Hoa Kỳ chấm dứt chiến dịch vớt người trên biển mà thôi, còn sự ra đi của
người Việt vần tiếp tục không ngừng.
Vượt Biên
Họ ra đi mà không biết mình đi đâu, sẽ đến đâu; đa
số không biết gì về đại dương cùng những nguy hiểm của những chuyến hải hành
cũng như không biết gì về những khó khăn khác đang chờ đợi họ. Ðó là lý
do mà có lúc người ta đã nói “ nếu có ba người vượt biên thì chỉ có một người
đến bến an toàn, một người chết trên biển vì bảo tố, đói khát và hải tặc và một
người sẽ bị bắt lại và đi tù”.
The State of the World’s
Refugees 2000:
50 Years of Humanitarian
Action
Những
Người Vượt Biên là ai và tai sao họ phải liều mình đi tìm Tự Do?
Họ chính
là những người chậm chân trong giai đoạn Di Tản. Có thể lúc đó họ còn chút hy
vọng là những người Cộng sản cũng còn chút lương tâm và sáng suốt không nỡ đối
xử với những người dân miền Nam như kẻ thù không đội trời chung và họ sẵn sàng
cộng tác với những người Cộng sản để cùng xây dựng một Đât nước Thông Nhất
trong Hòa Bình. Họ đã lầm sau bao nhiêu
ngày lầm than tôi mọi cho những người Cộng Sản vô lương. Họ đã mất hết tài sản, tự do và cả phẩm giá
con người dưới chánh sách trả thù tàn bạo của Cọng sản. Họ có thể chịu nghèo khổ để hy vọng vào một
tương lai xán lạn. Nhưng tương lai chỉ
có tù đầy, thù hận và dối trá. Thế hệ của họ coi như bỏ vì họ đã lỡ tin Cộng
Sản. Nhưng còn thế hệ con cái họ? Họ không thể chịu cực khổ nhìn con cái họ trở
thành những con vật trong xã hội Cộng sản Xã hội Việt Nam đã lùi lại hơn 30 năm
sau cái ngày gọi là ‘giải phóng’. Tương
lai họ còn gì đâu ngoài một lối đi duy nhất: Vượt Biên. Nếu may ra thoát được qua bờ Tự Do thì con
cái họ còn có hy vọng sống được một cuộc đời đáng sống. Còn không, đời sống ở
Việtnam có khác gì đã chết. Bới vậy Họ
đã quyết chí liều mình Vượt Biên qua
Cam-pu-chia, đến Thái Lan hay Vượt Biển
qua Mã Lai, Nam Dưong, Phi Luật Tân nơi nào cũng được, miễn là ra khỏi điạ ngục
Việt Nam bất chấp sự bắt bớ lùng xét của công an, hiểm nguy của hải tặc, bão tố
hãi hùng ngoài biển Đông.
Sau đây là vài trích đoạn từ các tác phẩm viết
về tỵ nạn:
“Người
Việt Nam chỉ ra đi trong thế cùng, không còn cách nào có thể sinh sống tại quê
hương của mình. Ðây là một cuộc bỏ phiếu vĩ đại chống lại chế độ cộng sản Hà
Nội bằng chính mạng sống của mình. Trong số nầy, rất nhiều người mang hoài bảo
sẽ có một ngày trở về quang phục quê hương.
Số người tử nạn trên bước đường vượt biên không thể thống kê chính xác
được. Người ta phỏng chừng từ 400.000
đến 500.000 thuyền nhân bỏ mình trên biển cả hay bị hải tặc bắt giết.
Vượt biên
năm 1975 là cuộc xuất ngoại vĩ đại nhất trong lịch sử Việt Nam kể từ ngày lập
quốc. Ðây là một sự kiện hoàn toàn bất
ngờ đối với Nam Việt, Bắc Việt, Hoa Kỳ và cả thế giới. Trước đó, không một ai có thể tiên đoán được
phong trào vượt biên sẽ xảy ra đến mức lớn lao như thế. Phong trào vượt biên kéo dài từ 1975 đến 1996
ngang bằng với thời gian chiến tranh từ 1954 đến 1975. Tổng số người rời bỏ đất
nước bằng tất cả các cách, cộng với những người tử nạn trên đường vượt biên,
lên đến khoảng gần bằng tổng số dân chúng và quân nhân Việt Nam cả Nam lẫn Bắc
tử trận trong cuộc chiến từ 1954 đến 1975 (khoảng 3,000,000).
Trong số hàng triệu người cả
di tản lẫn vượt biên đó còn kèm theo một lực lượng hàng ngàn người có nhiệm vụ
hoạt động nội tuyến ở hải ngoại. Trong thời gian dài Mỹ đã không thể nhận biết
để loại trừ và theo dỏi chính vì sự ồ ạt của cuộc di tản, cả sau nầy khi vượt
biên đã trở thành làn sóng thì họ cũng không có giải pháp tích cực nhằm ngăn
chặn. Mà chỉ có những giải pháp phân loại qua thời gian như kéo dài sự cho phép
nhập cư hay bắt học tiếng Anh tại Philippine. Tệ nhất là khi qua tới đất Mỹ họ
(CIA, FBI, INS…) vẫn không có giải pháp thanh lọc thích hợp, cho tới khi họ rút
được kinh nghiệm thì đã muộn. Những con sâu đã nằm im chờ thời và hành xử như
những người VNCH chống cộng, thậm chí còn quyết liệt hơn cả người thua cuộc.
Nhưng chính vì vội vàng để thực hiện kế hoạch CS đã không thể đào tạo bài bản cho họ, cũng như việc tuyển lựa nhân sự cũng cập rập do không có thời gian mà bây giờ theo năm tháng, một số trong những người ấy
giờ dưới cái mác người Mỹ gốc Việt dần bị chính cái tự do của nước Mỹ cùng với
sự hiểu biết của họ thông qua môi trường sống, đi làm, đi học v.v…làm cho họ bị
mất dần lý tưởng, những ảo ảnh bị nhồi sọ dần phai nhạt. Cùng lúc những tin tức
từ quê nhà khiến cho lòng tin của họ càng lung lay dữ dội. Họ dần trở thành một
phần của bên bỏ cuộc, sự im lặng là đặc trưng của nhóm nầy, vì sự bình an của
người thân ở quê nhà.
Cùng với họ, một nhóm khác
cũng nằm trong bên bỏ cuộc. Họ cũng ở Mỹ nhưng khá khép kín và chỉ tập trung
tại một nơi. Và để các bạn hiểu về họ hơn tôi xin giới thiệu một bài của một
người trong số họ, bạn của tôi, và viết cho thế hệ trẻ để bổ sung thêm một phần
khác của lịch sử điều mà thế hệ trẻ trong nước chưa một lần được biết đến.
Còn tiếp